Vừa ăn cơm xong, Thời Lê lập tức ôm nửa quả dưa hấu ướp lạnh quạt về phòng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay áo hai dây rộng thình và quần đùi vào rồi ngồi xếp bằng trên mặt thảm, vừa hứng gió từ quạt điện vừa gọi điện thoại cho An Mạt.
Lúc An Mạt nghe điện thoại, giọng nói của cô ấy hiếm khi bình tĩnh như vậy, có lẽ cô ấy đang đắp mặt nạ.
"Nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì thế hả, tôi cho cậu ba giây, nếu cậu không nói được chuyện gì quan trọng thì tôi sẽ cúp máy."
Thời Lê liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn, lúc này còn chưa tới mười giờ tối.
"Thời Tưởng chia tay rồi." Nói xong, cô nhanh tay tắt máy trước khi An Mạt kịp lên tiếng.
Thời Lê vứt điện thoại sang bên cạnh rồi cúi đầu, lấy muỗng múc dưa hấu bỏ vào miệng. Ngay giây tiếp theo, màn hình điện thoại hiện lên thông báo An Mạt đang gọi đến.
Sau khi bị Thời Lê từ chối cuộc gọi hơn mười lần, cuối cùng An Mạt cũng không gọi tới nữa.
Khoảng mười một giờ, khi Thời Lê đang nằm trên giường nghiên cứu một số loại cà phê kỳ lạ, đột nhiên dưới lầu có ánh đèn xe, nó chiếu sáng rất lâu mà vẫn chưa tắt.
WeChat nhảy lên thông báo tin nhắn của An Mạt.
[Cậu xuống đây đấu tay đôi với tôi nhanh lên! Sao cậu dám ngắt cuộc gọi của tôi tận mười bảy lần hả? Cậu xong đời rồi!]
Có lẽ An Mạt sợ làm ảnh hưởng đến người dân xung quanh, nên cô ấy cố gắng kiềm chế bản thân để không kêu tài xế của nhà mình bấm kèn hối thúc Thời Lê xuống lầu. Cô dùng tay chải sơ mái tóc rối bời, sau khi mặc áo chống nắng vào thì mang dép lê đi xuống lầu mở cửa.
Ba phút sau, An Mạt hơn nửa đêm còn trắng điểm tỉ mỉ bước vào phòng. Cô ấy ngồi trên giường Thời Lê, chống hai tay lên tường, lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
"Anh ấy đã chia tay thật ư? Sao trong phòng anh ấy lại yên ắn như vậy? Hay là Thời Tưởng đã ngủ rồi?"
Thời Lê ngồi xếp bằng, dựa lưng vào mép giường và lật xem cuốn sổ nhỏ ghi công việc mà ông chủ giáo cho cô. Thời Lê không ngẩng đầu mà nói: "Cậu bò lại chỗ gối nằm của tôi rồi gõ mạnh vài cái vào tường thử xem."
An Mạt nhíu mày, cô ấy có ngón tay gõ lên vách tường vài cái, kếp quả cô ấy lập tức nghe thấy tiếng ho khan truyền đến từ phòng bên cạnh.
"Cậu gõ vào vị trí đó, vôi tường dẽ rơi xuống bàn học của của Thời Tưởng, có tiếng ho khan chứng tỏ anh ấy còn chưa ngủ, chắc là đang học bài."
An Mạt vội vàng nắm chặt tay mình, giống như bản thân đã phạm phải sai lầm. Cô ấy trừng mắt, hung dữ nhìn Thời Lê: "Xem chuyện tốt mà cậu làm đi."
"Tôi đâu làm gì, là cậu làm mà."
An Mạt thuận tay cầm lấy gối đầu của Thời Lê rồi đập lên lưng cô. Kế tiếp, cô ấy bò xuống giường, cầm cái gương đặt cạnh giường lên quan sát gương mặt trang điểm tinh xảo của bản thân xong thì bước ra ngoài.
Vài giây sau, cánh cửa phòng bên cạnh bình gõ vang.
"Anh Thời Tưởng, em là An Mạt, anh đã ngủ chưa?" Lúc nói những lời này, cô ấy đã cố hạ giọng thấp xuống.
Bấy giờ Thời Lê vẫn đang cầm quyển sách giới thiệu về các loại cà phê trong tay nhưng cô đã nằm xuống giường và áp lỗ tai vào vách tường.
"Vẫn chưa... Sao em lại đến đây?"
An Mạt hạ giọng trả lời anh nên Thời Lê không nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai người.
Bọn họ trò chuyện khoảng ba phút, sau đó An Mạt quay lại phòng Thời Lê, cô ấy đứng trước cửa nói chuyện với Thời Lê: "Xe của tôi cần bảo dưỡng nên ngày mai anh Tưởng sẽ lái xe của tôi đến xưởng sửa xe, vậy thì mấy ngày tới bọn tôi sẽ có thời gian tiếp xúc với nhau."
"Tiền anh ấy kiếm được từ cậu cũng sẽ mang về cho tôi xài thôi, dù sao anh ấy cũng là anh trai của tôi mà!" Thời Lê vẫn đang cúi đầu nghiên cứu quyển sách giới thiệu cà phê.
An Mạt lại bị câu nói của cô chọc giận thêm lần nữa, nhưng cô ấy đã học được cách duy trì sự bình tĩnh của bản thân.
"Không sao, đợi đến lúc tôi trở thành chị dâu của cậu, ngày lễ ngày tết tôi đều sẽ cho cậu bao lì xì. Chào cậu, tôi đi trước đây."