Kẹo Mạch Nha

Chương 43

Nhưng mà, cô cũng không nói mình muốn làm mà.

An Vu như hiểu ra, hình như Trình Bạch Hủy vốn không hề giận dỗi, cô ta thật sự không muốn làm nữa.

Làm đại biểu môn thực sự có thể được tiếp xúc nhiều được với giáo viên, cô ta không nói dối, điều này rất có lợi đối với việc An Vu gia nhập lớp.

Nhưng An Vu không hề thích cảm giác này.

Trình Bạch Hủy nghiêng cằm sang, cô ta cũng không tra hỏi An Vu có đồng ý hay không, giống như đây là một loại bố thí vậy.

Cô ta cho rằng mình chắc chắn sẽ đồng ý, hoặc là còn cảm ơn cô ta vì đã nhường lại vị trí này và sự giúp đỡ của cô ta.

Mà cô ta "giúp đỡ" mình, có thể là vì hộp sữa dâu kia.

Không có ai thương lượng với cô, giáo viên trực tiếp tuyên bố một tin trên lớp.

Bạn học đều rất kinh ngạc.

"Sao Trình Bạch Hủy lai có thể không làm chức đại biểu môn Anh này nữa chứ, cho dù cô ta không làm lớp phó cũng sẽ đảm nhiệm chức đại biểu môn Anh luôn mà."

"Cậu nói xem có phải do lần thi trước không?"

"Không phải chứ, An Vu chỉ mới thi đứng thứ nhất một lần, Trình Bạch Hủy thi đứng thứ nhất biết bao nhiêu lần rồi."

"Nhưng hình như cô dạy Anh khá thích An Vu, biểu dương cậu ta nhiều lần rồi."

"Đúng nhỉ, cậu nói xem có phải vì dàn bài của cậu ta mấy ngày nay không?"

"Thế thì bản lĩnh lấy lòng của cậu ta đúng thật là quá đỉnh."

"Nhưng mà tớ thấy nộp bài tập cho An Vu lại tốt hơn, Trình Bạch Hủy hay giục nộp gấp, tớ làm không kịp."

"Vì cậu ta muốn nhanh đi gặp ai kia mà, nhưng cậu ta có thể thật sự nhường lại vị trí này như vậy hả? Cậu ta cam tâm à?"

Cô giáo thông báo xong tin này thì cũng tiếp tục giảng bài, An Vu giống như đến cả cơ hội từ chối cũng không có.

Cô thở dài một hơi, mặc dù cô không bài xích việc làm đại biểu môn, nhưng với hình thức như thế này cô không hề thích chút nào.

Nửa tiết sau của giờ tiếng Anh cả lớp có một bài kiểm tra nhỏ, học sinh lấy vở ra chờ cô đọc rồi viết chính tả lại. Nhưng lần này giáo viên Tiếng Anh lại không làm như bình thường, cô ấy đọc bản dịch tiếng Trung để bắt học sinh viết thành câu.

Nhưng viết câu khó hơn từ đơn rất nhiều, đến lúc hết tiết vẫn có học sinh đang múa bút thành văn.

Trình Bạch Hủy từ chức đại biểu môn, hết tiết cô ta không cần đi thu bài tập nữa, cô ta lấy điện thoại từ trong bàn ra, nhàn nhã rời khỏi phòng.

An Vu đứng đợi các tổ tưởng nộp vở bài tập đến chỗ mình.

Có lẽ là do nội dung kiểm tra hôm nay quá khó, hoặc do những lý do khác nên các bạn tổ trưởng thu bài tập rất chậm.

May mà thời gian giữa các tiết khá dài, An Vu đợi khoảng mười phút, Chu Linh mới nộp bài tập cho cô.

Chu Linh có hơi áy náy, yếu ớt nói xin lỗi với cô: "Xin lỗi nha An Vu, bài hôm nay khó quá nên thu lại có hơi chậm."

An Vu cười cười nói không sao.

Có điều hình như Chu Linh thu bài tập vẫn luôn rất chậm, nhất là khoảng thời gian cô ấy thay Trình Bạch Hủy làm đại biểu môn.

Lúc nãy An Vu cũng đã quan sát thì phát hiện khuôn mặt sốt ruột của cậu ta khi đứng trước chỗ của bạn nam kia.

Cậu ta muốn giật lấy quyển vở của cậu kia, nhưng cũng bất lực vì sức yếu hơn, giật không lại.

Bạn nam kia tên là Chu Tuấn.

An Vu biết cậu ta, vì cậu ta thỉnh thoảng mang đồ ăn cho Trình Bạch Hủy, cũng để đổi lại được nói chuyện với cô ta.

Chắc là cậu ta thích Trình Bạch Hủy.

"Ừm, vậy lần sau không cần thu nữa."

Cô không nói thẳng nhưng Chu Linh hiểu ý của cô.

Cậu ta lắc lắc đầu, buồn rầu nói: "Không được đâu, tớ không dám chọc vào cậu ta."

An Vu không hiểu nhiều về tình hình trong lớp, cô cũng không quen Chu Tuấn, càng chưa từng nói chuyện với cậu ta.

Chu Linh thấy cô hoang mang ngơ ngác, cậu ta che miệng nói nhỏ với cô: "Chu Tuấn có một người quen ở tòa nhà số một, tên là Chu Nghị."