"Mặc dù cô Tống dữ thật nhưng thành tích lớp chúng ta đứng thứ nhất, bà ấy rất tận tâm." Có một bạn thay Tống Băng phản bác một câu.
"Tận tâm cái gì chứ, bà ấy vì chúng ta chỗ nào, cũng vì thành tích và lương của chính bà ấy đấy chứ."
"Đúng vậy, ai mà không biết, các lớp ở Trường Trung học số 8 Đại An cạnh tranh khốc liệt là vì lớp xếp hạng có thưởng chứ, năm trước lớp ta đứng thứ nhất, xếp trước mười bốn lớp khác, Tống Băng ít nhất cũng nhận được tiền thường sáu chữ số, hơn nữa năm nay bà ấy là giáo viên hạng A, tiền lương nhận được chắc cũng phải gấp bốn năm lần những giáo viên bình thường."
"Mẹ nó, hóa ra là như vậy, thảo nào bà ấy thích thành tích tốt và ghét cay ghét đắng những học sinh hơi chậm hiểu như chúng ta, mắng dữ dằn như vậy, tớ không muốn ở lớp này nữa."
"Bà ấy muốn cậu nhanh chuyển lớp đi, bạn Trình Du Ninh lớp chúng ta năm lớp mười đó chính là bị Tống Băng ép cho chuyển đi đó, cậu ấy bí bức uống thuốc ngay tại nhà, may mà được phát hiện kịp thời, bây giờ chuyển lớp rồi, thành tích vẫn tốt như cũ, còn vào top 20 của khối."
"Tớ cũng muốn chuyển lớp."
"Thôi đi, tòa đối diện lớp ta kia loạn thành cái dạng gì rồi, những người mua điểm để vào căn bản không đi theo con đường thi đại học."
Bọn họ đều không tự chủ mà thở dài một hơi, những bạn nữ lúc nãy kêu lên trả lời không được bị Tống Băng gọi ra ngoài từ ngoài cửa bước vào, mắt cũng khóc cho sưng cả lên. Cậu ta vừa về chỗ mình liền nằm bò ra ra, bắt đầu gào khóc thật lớn.
Lúc cậu ta đi vào còn căm giận nhìn An Vu một cái.
Có người chỉ vào An Vu, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi mà nói: "May mà câu sau cậu ta không trả lời được, không thì tớ thảm rồi."
"Nhưng mà cậu không phát hiện ra hình như Tống Băng rất không thích cậu ta à, lúc lên lớp mà nói mấy câu đó không phải là gây thêm thù địch cho cậu ta à?"
"Tớ nghe nói trước khi vào lớp chúng ta có một bài khảo sát tháng, chắc là Tống Băng không muốn cậu ta vào lớp này, cố ý đối địch với cậu ta rồi, giống với bạn nào năm đó vậy."
"Thảm thật, nhưng tớ lại thấy không vào lớp này càng tốt."
An Vu cúi thấp đầu, tay ấn trên câu mình làm sai.
Những câu toán không làm được trên lớp bắt phải chép lại vào trong vở, cô dùng bút chì giải xong vô cùng nhanh, sau đó lấy cục tẩy xóa đi.
Tiết tiếp theo là tiết Tiếng Anh, cô cất sách toán đi, sau đó lấy sách Tiếnh Anh từ trong hộc bàn ra. Chỗ Trình Bạch Hủy vẫn luôn trống, cho đến khi chuông vào tiết vang lên rất lâu sau cô ta mới quay lại.
Cô ta vừa ngồi xuống, đột nhiên vỗ vỗ cánh tay An Vu.
An Vu nghiêng đầu sang nhìn cô ta.
Trình Bạch Hủy mím môi dưới, đột nhiên nói với cô: "Tôi nói với cô dạy môn Anh rồi, nhường chức đại biểu môn lại cho cậu."
Cô ta nhướng mí mắt: "Sau này, cậu chính là đại biểu môn Anh."
An Vu mù mà mù mờ còn có chút không hiểu, cô nhìn Trình Bạch Hủy, nhẹ giọng nói: "Tôi không có muốn làm đại biểu môn Anh."
Trình Bạch Hủy xin nghỉ học mấy ngày, An Vu thay cô ta làm đại biểu môn Anh một thời gian. Sau khi đi học lại thì Trình Bạch Hủy rất bất mãn với chuyện này, mặc dù cô ta không nói ra nhưng An Vu có thể cảm nhận được.
An Vu nghĩ cô ta thấy mình giành đồ của cô ta, giận dỗi nên mới làm như vậy.
"Làm đại biểu môn không tốt sao?" Trình Bạch Hủy không tin cô không muốn làm, cô ta thờ ơ nói: "Không phải cậu muốn gia nhập vào lớp chúng ta sao? Làm đại biểu môn có thể được tiếp xúc nhiều với giáo viên, người khác mong còn không được."
An Vu mím môi dưới, hỏi ngược lại cô ta: "Vậy sao cậu không làm nữa?"
"Không muốn làm nữa thôi." Trình Bạch Hủy chống cằm, hờ hững lật quyển tạp chí: "Tiếng Anh của cậu khá tốt, dàn bài cũng làm rất tốt, tôi đã nói với giáo viên rồi, không có vấn đề gì thì cứ như vậy đi."