Kẹo Mạch Nha

Chương 36

Hộp sữa rơi xuống đất, lăn vòng vòng về phía trước.

An Vu cúi đầu đuổi theo.

Hộp sữa màu hồng, lúc đầu thì lăn đi rất nhanh, về sau thì tốc độ cũng giảm chậm lại, sau đó lăn tới dưới kệ để chân xe lăn màu đen.

An Vu dừng bước chân lại, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sóc.

Người trong căn tin đi vào đi ra vô cùng chen chúc, xe lăn chiếm một diện tích lớn, anh di chuyển rất chậm.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, tay anh với những khớp xương rõ ràng thản nhiên đặt trên tay vịn, trên người anh mặc một chiếc áo phông màu đen rộng rãi, mặt trước có vài kí hiệu chữ cái đơn giản.

Anh dừng ở nguyên chỗ cũ, cằm anh nâng lên, thẳng thừng đối mặt với An Vu.

An Vu có chút luống cuống.

Sao lại đυ.ng phải rồi.

Trong lòng An Vu khẽ hoảng loạn, không biết có nên chào hỏi với anh hay không. Nhưng nghĩ lại thì đến cả tên anh cô cũng không biết nữa là.

An Vu nghĩ hay là thôi vậy, cũng không phải cô chưa nói chuyện với anh, anh giống như mang theo một vẻ kiêu ngạo vốn có, cô không muốn chọc vào anh.

An Vu nhìn về hướng khác, cũng không nhìn anh nữa.

Đợi đến khi anh rời đi cô sẽ đi tới đó nhặt hộp sữa lên là được.

Tiền Đạc Hâm đẩy xe lăn của Giang Sóc tới căn tin chật hẹp, tốc độ đẩy của cậu ta rất chậm, chỉ là đột nhiên cậu ta có dùng lực thế nào để đẩy xe lăn đi mà vẫn không được.

Bánh xe lăn kẹt lại, Giang Sóc không định vào trong đó nữa.

Còn chưa đợi cậu ta phải ứng lại thì có một vật màu hồng lăn về hướng Giang Sóc, sau đó kẹt vào dưới bánh xe của xe lăn.

Tiền Đạc Hâm vừa định nói gì đó thì kết quả khi cậu ta ngẩng đầu lên lại phát hiện có một bạn nữ đứng ngay trước mắt.

Cái thân hình này cùng với làn da trắng hồng, cậu ta nhận ra đây chính là cô gái mà vừa nãy cậu ta nóng lòng muốn điều tra cho rõ.

Nhìn thấy mặt chính diện cô như vậy, cậu ta vô cùng kinh ngạc.

Khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, đây không phải là bạn học mới chuyển đến của lớp 11A12 sao?

Tiền Hạc Đâm xót xa ân hận, đúng rồi, sao cậu ta có thể quên mất con gái nhà người ta được chứ.

Một cô gái đẹp đến mức loá mắt như vậy không phải là An Vu, học sinh vừa mới chuyển đến trường thì còn là ai.

Hộp sữa của cô lăn tới dưới chiếc xe lăn của Giang Sóc, Tiền Đạc Hâm theo quán tính khẽ đẩy chiếc xe lăn đi.

Nhưng bánh xe bị kẹt lại, cậu ta đẩy mà không hề di chuyển.

"A Sóc."

Tiền Đạc Hâm muốn nói gì đó thì phát hiện Giang Sóc có cái gì đó không đúng.

Đầu anh dựa vào sau thành ghế, tay anh chống đầu, ánh mắt nhìn bạn nữ đó một cách thẳng thừng, anh đột nhiên cười nhẹ.

An Vu khẽ run lên, thiếu niên vẫn ngồi ở đó, anh nhìn thẳng vào cô, trên mặt anh hàm chứa một nụ cười thâm sâu.

Rất rõ ràng, anh đang nhìn cô, An Vu không có cách nào để chạy trốn nữa cả.

"Cái đó, xin lỗi nhé."

Lông mày anh khẽ nhướng lên, vô cùng thong thả nhìn cô, anh không lên tiếng.

Cô gái tuân thủ quy tắc mang đồng phục chỉnh tề, một chiếc nơ đen hình bướm được thắt ở cổ áo, quần váy màu đen xám ôm sát vòng eo thon thả, tôn lên vóc dáng thanh tú như người mẫu được vẽ trên bản thảo.

Tóc cô không quá dài, sau khi mái tóc được buộc thành đuôi ngựa, cái đầu nhỏ đầy đặn tròn trịa, tóc mái nhu thuận theo đó che đi vầng trán, mặt mũi cô xinh đẹp ngọt ngào.

Vô cùng nhu thuận.

Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, An Vu xin lỗi trước rồi sau đó vươn tay ra chỉ xuống phía dưới chiếc xe lăn của anh, nhẹ giọng giải thích: "Sữa của tôi rơi xuống dưới xe lăn của cậu rồi."

Giang Sóc khẽ ngồi thẳng người lên, sau đó môi anh hơi cong lên: "Ừm, thế nên?"

Thế nên cậu nhanh xê qua để tôi nhặt đồ chứ sao, tên khốn nạn xấu xa không có mắt nhìn này.

Không biết vì sao An Vu luôn có chút sợ hãi khi nói chuyện với anh, cô nói như vậy thì anh cũng phải đi dịch qua đi chứ, rõ ràng đến cả một tên ngốc cũng hiểu ý của cô, nhưng anh lại không hiểu.