Kẹo Mạch Nha

Chương 35

Đối mặt trong một lát thì An Vu vội vàng quay đầu đi, cô bước nhanh hơn, cuối cùng cô chạy từng bước nhỏ chạy tới bên trước bọn họ.

An Vu thả bước chân chậm lại, tai cô có hơi đỏ lên, cô cũng không biết vì sao mình phải chạy đi, cô chỉ cảm thấy đối mắt với anh như vậy thì trong lòng liền rụt lại.

Cô và anh gặp mặt qua mấy lần, tất cả đều là những lúc không có ai bên cạnh.

Mặc dù thân thể anh tàn tật nhưng không ngăn được sự ngông cuồng nguy hiểm trong anh chút nào, nó cứ ngang nhiên trắng trợn đàn áp người khác như vậy.

Đến cả tên của anh cô cũng không biết, nhưng anh vừa nhìn cô một cái thì tim cô lại đập nhanh hơn.

Cô có chút sợ con người này.

Cô gái chạy qua trước mặt, Giang Sóc khẽ nhướng mày.

Rất nhanh có một bạn nam chú ý tới cô, huýt sáo một cái. Thân hình của An Vu quá đẹp, đôi chân dài thẳng tắp và vòng eo thon thả, dáng người đó quá nổi bật giữa đám đông, quan trọng là da cô còn trắng, chân tay cô như củ sen trắng như tuyết.

Cô không hề nghĩ tới đi ở phía trước ngược lại còn thu hút sự chú ý của các bạn nam hơn.

Tiền Đạc Hâm nhìn thấy vậy, cậu ta chỉ vào bóng lưng của cô hỏi: "Mẹ nó, người đẹp phía trước là ai vậy, xinh đến thế sao?"

Những người còn lại lần lượt nhìn về cô.

"Nhìn thân hình này, còn cả đôi chân kia, sao trước nay chưa từng thấy qua vậy, các cậu có ai biết là ai không?"

Bọn họ đều lắc đầu, Tiền Đạc Hâm càng tò mò, cậu ta cúi đầu hỏi Giang Sóc: "A Sóc, cậu biết bạn nữ kia không?"

Sắc mặt Giang Sóc không quá tốt, nghe xong lời này thì anh vứt cho cậu ta một ánh mắt, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Làm sao tôi biết được."

"Nhiều bạn nữ theo đuổi cậu như vậy, không phải muốn hỏi thôi sao mà."

Tiền Đạc Hâm là một người lắm chuyện, trường THPT Đại An số 8 có xuất hiện một bạn nữ xinh đẹp như vậy mà sao không có ai biết đến vậy.

Trong lòng cậu ta vẫn kẹt trong hoài nghi, nhìn thấy bạn nữ kia rẽ vào căn tin trường thì cậu ta dự định đi thăm dò cho bằng được.

Căn tin nhỏ trong trường có hơi chen chúc, An Vu đi quầy bán đồ ăn vặt và tìm thấy quầy bán đồ dùng học tập, bút cô viết hết mực rồi, cô muốn mua thêm vài ngòi.

Cô chọn vài ngòi bút ở quầy đựng bút, cuối cùng cô mua một cây bút và năm cái ruột bút.

Cô cầm lấy bút đi ra bên ngoài, cô dừng bước ở trước quầy bán đồ ăn vặt, cô nhớ lại hôm đó Trình Bạch Hủy cho cô một thanh socola.

Nhà An Vu mặc dù không tính là giàu có nhưng cô vẫn biết rõ đạo lý có qua có lại, lúc trước bố cô có dạy cho cô, không thể thản nhiên nhận đồ của người khác.

Thanh socola của Trình Bạch Hủy là từ Thụy Sỹ, một thanh nhỏ như thế nhưng giá lại không hề rẻ chút nào.

An Vu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cô mua một hộp sữa dâu ở quầy hàng nhập khẩu.

Lúc trước Trần Hoan có đưa loại sữa này cho cô uống, vị rất ngon, bây giờ An Vu vẫn còn nhớ rõ vị của nó.

Chỉ là giá của nó quá đắt, cô không nỡ mua nó uống.

Sau khi thanh toán, tiền trong thẻ cơm của cô bị trừ đi rất nhiều, chắc khoảng bằng tiền một ngày ăn của cô.

An Vu cầm lấy hộp sữa, cũng không lấy bao đựng từ dì thu ngân. Đồ cô mua không nhiều, hai tay là có thể cầm hết.

Người trong căn tin càng ngày càng nhiều, An Vu vừa mới quẹt thẻ xong thì người phía sau đã vội vàng chen lên trước.

Cô ôm hộp sữa và bút ở trước ngực, chậm chạp từ chỗ thanh toán chen ra bên ngoài.

Cuối cùng đi tới nơi rộng rãi hơn, An Vu thở ra một hơi, vừa quay đầu một cái thì khuỷu tay cô bị người khác đẩy về phía trước một cái.

Bị đẩy bởi một lực khá mạnh, An Vu lập tức đứng không vững, hộp sữa trong tay văng ra ngoài.

An Vu mất cảnh giác mà khẽ kêu lên một tiếng.