Kẹo Mạch Nha

Chương 15

Tiết học chính trị buổi chiều thật giống như đang ru ngủ, học sinh lớp tám chiếm hơn nửa là không thích học hành, những môn không để thi tốt nghiệp thì càng không muốn học.

Tiền Đạc Hâm quang minh chính đại mà ngủ, cái gì mà triết học nguyên lý nghe vào nhức hết cả đầu, vô cùng buồn ngủ.

Tiếng chuông hết tiết giống như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tiền Đạc Hâm nhảy lên đẩy Giang Sóc ra ngoài.

Ngoài hành lang lớp tám vô cùng náo nhiệt, hết tiết có ai mà ngồi yên một chỗ chứ, mông cũng ngồi đến phát đau rồi.

Cả tòa nhà đều ồn ào cả lên, la hét, huýt sáo, hút thuốc nhả khói cái gì cũng có, loạn đến chịu không nổi.

Giang Sóc dựa vào bên hành lang nghiêng đầu nói chuyện với bạn học, bạn nữ trên lầu nhìn thấy anh đi ra thì bức thư tỏ tình từ trên lầu được phi xuống, rớt trên mặt đất.

Có một bạn nam nhặt lên, tiếng huýt sáo và la hét vang vọng khắp hành lang.

Tiền Đạc Hâm cướp lấy xem qua, cậu ta cười he he rồi khẽ mắng: "Con mẹ nó, Giang Sóc cậu xem sức hấp dẫn của cậu kìa, cũng đã thành người tàn tật rồi mà còn trêu hoa gọi bướm như vậy, hoa thành tinh luôn rồi hả."

Tiền Đạc Hâm đưa tờ giấy máy bay cho Giang Sóc, anh chán ngán mở ra quét mắt qua một cái, câu chữ trên đó thật sự rất sến súa, lại không có tên người gửi.

Ngón tay Giang Sóc gấp lại thành một chiếc máy bay giấy, uể oải thổi một cái rồi ném nó lên không trung, chiếc máy bay giấy lao ra khỏi hành lang, cánh gập lại rồi rơi xuống hành lang, tầng dưới ngay lập tức như nổ tung, tiếng ồn không ngừng vang lên.

"Đúng rồi, tiết tiếp theo là tiết tiếng Anh, Trình nữ thần sắp đến rồi nhỉ?" Tiền Đạc Hâm xấu xa nói.

Khuỷu tay Giang Sóc kê trên thành xe lăn, nghe xong lời này thì cười giễu cợt một tiếng: "Liên quan gì đến tôi."

"Hey, sao lại không có liên quan đến cậu được."

Tiền Đạc Hâm nói: "Ai mà chẳng biết cậu ta nhân cơ hội này đến nhìn cậu chứ."

Dáng vẻ kiêu căng của Trình Bạch Hủy, Tiền Đạc Hâm không phải là không biết, nửa năm trước khi vào Trường Trung học Đại An họ đều học cùng lớp. Tính khí của cô nàng Trình Bạch Hủy này thật sự rất kiêu căng, chuyện hơi mệt một chút cô ta sẽ không làm, sau khi chia lớp lại làm đại biểu môn tiếng Anh.

Lúc đầu còn khá bất ngờ, sau này vài lần đều thấy cô ta giúp giáo viên chuyển bài tập đến lớp bọn họ.

Đồ được đặt trên bàn giáo viên xong thì xuống tìm bọn họ nói chuyện, thực ra cô ta đến tìm Giang Sóc, cái tâm tư nhỏ kia của cô ta ai nhìn mà không rõ được chứ.

Có điều Tiền Đạc Hâm cũng nhìn ra Giang Sóc không có cảm xúc gì với cô ta.

Anh lạnh nhạt chẳng ra làm sao nói chuyện với cô ta và ai cũng biết biết ý của anh, nhưng cái chuyện Trình Bạch Hủy đang theo đuổi Giang Sóc này thì biết được da mặt cô ta đúng là dày.

Giang Sóc phiền chết đi được.

Giang Sóc ấn nút bên hông xe lăn, hai lốp xe lao về phía trước giống như một chiếc xe ô tô nhỏ.

Tiền Đạc Hâm vả miệng mình, bước lên trước đẩy anh: "Tôi vả miệng rồi, không nhắc đến Trình Bạch Hủy nữa được hay không nào."

"Sóc gia à, ngài vội đi hả, em phục vụ ngài đi vệ sinh nhé."

Giang Sóc câm nín, cười mắng: "Cút."

An Vu ôm chồng bài tập đi qua dãy hành lang dài, cây sung ngoài hành lang um tùm lá, lá rụng xuống đất đuổi theo bước chân cô.

Tòa nhà phía trước thật sự rất ồn ào, cô vừa bước gần tới thì nghe thấy âm thanh huyên náo lộn xộn cả lên.

Tiếng huýt sáo trộn lẫn với tiếng la hét, giống như đang tổ chức hoạt động gì đó.

Bước qua ngã rẽ này, cảm xúc bình tĩnh của An Vu bị phá vỡ.

Đây là cái lớp gì vậy, thật đáng sợ.

Bên ngoài hành lang xếp đầy từng hàng học sinh nam, vóc dáng đều rất cao, những đôi chân dài đều duỗi ra gác lên lan can. Những ánh mắt trắng trợn nhìn theo từng động tác của các bạn nữ, loạn đến mức chịu không nổi.