Nhưng người này vẫn bị Hề Thanh Hạo cướp đi, ngay cả Hề Thanh Hạo cũng chỉ coi Đoạn Hạo là lốp xe dự phòng mà thôi.
Thậm chí ngay cả sau khi cậu chết rồi, cậu đọc mô tả trong cuốn sách và thấy rằng nhà họ Hề vẫn lựa chọn bảo vệ Hề Thanh Hạo khi mọi bằng chứng về việc Hề Thanh Hạo và Đoạn Hạo gϊếŧ cậu phơi bày ra trước mặt họ.
Rõ ràng khi đó bọn họ đã biết rằng Hề Thanh Hạo không phải là người nhà họ Hề, cậu mới là người nhà họ Hề, nhưng nhà họ Hề vẫn đối xử với cậu rất thờ ơ lạnh nhạt, vẫn quan tâm bảo vệ Hề Thanh Hạo như cũ.
Mãi về sau, người của người đàn ông đó đã tốn rất nhiều công sức để làm theo di chúc, cuối cùng cũng đã báo thù giúp cậu.
Nhưng những gì Ninh Trường Thanh đọc chỉ là một nửa cuốn sách, một nửa còn lại cậu đã vẫn chưa đọc xong trong năm đó.
Ở kiếp thứ nhất, trước khi chết cậu đã thề rằng sẽ cho những kẻ hãm hại mình phải trả giá, mà ông trời đã cho cậu một cơ hội.
Nhưng tất cả những điều này đã theo cậu hết đời này cho đến đời khác, những cảm xúc đó dần bị lãng quên cùng với sự thay đổi của tầm nhìn và tâm trạng.
Ninh Trường Thanh: “Năm đó trước khi tao chết có một nguyện vọng, đó là về sau quay trở lại kiếp thứ nhất báo thù.”
Sau một thời gian dài, bản thân cậu cũng đã quên mất đi điều đó, nhưng đó cũng chỉ là cậu nghĩ mà thôi, quá đau khổ nên lựa chọn cách quên đi, nhưng những sự không cam lòng cùng hận thù sâu sắc đó vẫn còn lưu lại và để lại ấn tượng sâu sắc trong cậu, một khi thò đầu ra thì lại bị nhổ tận gốc một lần nữa.
[Chính xác là như vậy, cho nên đây mới chính là lý do thực sự để ký chủ quay trở lại.]
Vẻ mặt Ninh Trường Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như người đang nói đến không phải là cậu: “Cho dù người nhà họ Hề đối với tao không có tình cảm máu mủ ruột thịt gì, nhưng ít nhất họ cũng phải dao động khi biết được sự thật. Nhưng trong sách thì qua loa hời hợt, phản ứng của bọn họ không đúng.” Thời điểm cậu chết là còn quá trẻ, cũng không phát hiện ra có điểm gì khác thường, nhưng nhiều năm như vậy nghĩ lại, cậu lại phát hiện ra có không ít manh mối.
Những lời tiếp theo của Ninh Trường Thanh chắc chắn không có nghi ngờ gì nữa: “Hề Thanh Hạo có bàn tay vàng mà người bình thường không có.”
[... Đúng vậy.]
Ninh Trường Thanh: “Bàn tay vàng của anh ta là gì?”
[Chuyện này 123 không thể nói, tất nhiên nếu như ký chủ phát hiện ra thì sẽ kích hoạt buff đặc thù cho ký chủ, ký chủ yên tâm, anh ta không phải là đối thủ của ký chủ. Bởi vì cái này nên ký chủ mới phát hiện 123?]
Ninh Trường Thanh ậm ừ một tiếng, rốt cuộc cậu trọng sinh trở về cũng không phải là để cho người khác ngược đãi, đối phương có bàn tay vàng, còn cậu vất vả lắm mới quay trở về, cậu so với Hề Thanh Hạo chỉ có cao hơn chứ không thấp, nếu không thì đây tính là phần thưởng gì?
Cho nên bản thân có hệ thống thì cũng có thể đoán được.
Hơn nữa, cậu thật sự không quan tâm chuyện gì xảy ra với Hề Thanh Hạo, hay chuyện gì xảy ra với nhà họ Hề cũng không quan trọng đối với cậu.
Ninh Trường Thanh: “Hai triệu đổi được thuốc gì?” Đây mới chính là điều mà cậu quan tâm.
Bây giờ đã là tháng tám rồi, còn mấy tháng nữa mới đến cuối năm, nếu như trong vòng vài tháng không tìm được người kia thì cũng không thể thi triển thân thủ giúp cậu điều dưỡng thân thể; vậy chỉ có thể kiếm một ít thuốc cứu mạng có thể trong thời gian chờ đợi tìm được người đó thì cậu cũng có thể bảo vệ được mạng sống của mình bất cứ lúc nào.