"Chỉ còn chỗ sâu nhất trong khu rừng, không lâu nữa sẽ có tin tức!" Phong Khuynh Tâm nhu hòa trả lời.
Lông mày đẹp của Thời Tấn Dương nhíu xuống, trầm mặc một lúc, sau đó mới bình tĩnh nói.
"Mười ngày sau ta sẽ đến Phong gia quan sát các ngươi khảo thí, đến lúc đó ngươi có thể cho ta lý do để từ hôn hay không còn phải nhìn vào ngày hôm đó."
Phong Khuynh Tâm gật gật đầu, khuôn mặt mỹ lệ ửng đỏ: "Khuynh Tâm đã rõ, nhất định sẽ không lưu lại dấu vết! Tam hoàng tử yên tâm!"
Nhưng bên trong giọng nói nũng nịu kia lại không khó để nghe ra sự hung tàn trong đó.
Phế vật kia, mặc kệ là vì hắn hay là vì chính nàng, nàng cũng nhất định phải loại trừ!
Thời Tấn Dương nghe vậy, lông mày nhíu lại, nhìn vào mắt của nàng ta thấy có mạch nước ngầm lóe lên!
***
Dường như đã qua một khoảng thời gian dài, thiếu niên cũng cảm thấy bên trong không gian tinh thần của Phong Hề có chút gì đó thay đổi.
Nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy, mặc dù hắn không phải triệu hoán sư nhưng hắn hiểu rõ, nếu trong lúc thức tỉnh khế ước trận mà bị quấy rầy thì rất dễ mất hết tất cả.
Phong Hề vẫn cảm thấy không đủ, cảm giác này đã trở nên rõ ràng nhiều lần nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn cần nhiều hơn nữa.
Tinh thần lực không ngừng trải dài ra bên ngoài, không ngừng dung hợp toàn bộ nguyên tố tiếp xúc qua.
Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng Phong Hề lại không hề hay biết, nàng theo bản năng không ngừng trải rộng tinh thần lực của mình, trải rộng, dung hợp, dung hợp, dung hợp,...
Thời gian dần trôi qua, cảm giác tốc độ dung hợp càng lúc càng nhanh, cảm giác kia cũng ngày càng rõ ràng.
Phong Hề cũng cắn chặt răng, trực tiếp sảng khoái thả toàn bộ tinh thần lực của mình ra, không kiềm chế như trước đó.
Dung hợp nhanh chóng lan ra, cũng không biết qua bao lâu, Phong Hề cảm thấy giống như đạt đến cực điểm, cảm giác trong đầu dường như bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng, theo bản năng dừng thả tinh thần lực ra ngoài.
Lúc Phong Hề nghi ngờ nên làm cái gì tiếp thì đột nhiên cảm thấy tinh thần lực chuyển màu.
Đen... Trắng... Ai cũng không nhường nhịn, ai cũng không chịu thỏa hiệp, bắt đầu dây dưa không ngừng.
Mãi đến khi cảm giác mông lung trong đầu kia hoàn toàn trở nên rõ ràng, tinh thần lực nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng bắn ra khắp bốn phương tám hướng xung quanh nàng!
Phong Hề nhanh chóng dung hợp trong đầu, mà lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện một ánh sáng hình tròn.
Phong Hề cũng có cảm giác, hai mắt mở ra liền thấy trước mắt xuất hiện một trận đồ bát quái âm dương đen trắng lớn bằng hai bàn tay, hiện rõ trước mắt nàng.
Không cần phải nói, tin tức trong đầu Phong Hề đã bay ra, đây chính là khế ước trận mà nàng thức tỉnh!
Rơi mồ hôi!
Cái này không phải là trận đồ bát quái âm dương sao? Tốn cả nửa ngày mà thức tỉnh được cái dạng này là sao?
"Tiểu nha đầu, cái này chính là khế ước trận ngươi thức tỉnh sao? Ừm... Có chút kỳ lạ so với của người khác!"
Phong Hề nhìn khế ước trận trước mặt, nghi hoặc hỏi: "Khế ước trận của ta hình tròn thì tính cấp bậc như thế nào? Một góc cũng không có."
"Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng có không biết đủ, dựa vào khế ước trận này của ngươi thì con đường sau này ngươi đi chắc chắn khác người thường, bây giờ ngươi nên suy nghĩ đến bước tiếp theo, cũng là bước quan trọng nhất, khế ước ma thú!"
Ma thú?
Đáy lòng Phong Hề đột nhiên có chút kích động không hiểu được, đêm đó sức mạnh khế ước thú của Phong Khuynh Tâm nàng đã tận mắt được chứng kiến.