Vừa mới đeo lên vòng tay màu tím kia như có linh tính, sau khi phát ra một ánh sáng tím thì thu nhỏ lại cho vừa với cổ tay của Phong Hề.
Cuối cùng một giây sau liền biến mất.
Không thấy nữa? Phong Hề nhìn cổ tay trống rỗng của mình, không khỏi chớp mắt mấy cái, sau đó cau mày sờ sờ cổ tay, nhưng lại không sờ thấy gì, trống trơn.
Biến mất rồi?
"Chuyện gì xảy ra vậy? Vòng tay kia...?"
"Ha ha! Không cần phải kinh ngạc như vật, ta đã nói đây là vật thượng thừa, linh tính của vòng tay này rất mạnh, lúc nào cũng sẽ ở trên tay ngươi, trừ khi ngươi chết, nếu không đời này kiếp này nó sẽ luôn ở trên cổ tay ngươi, chỉ cần ngươi vừa suy nghĩ đến nó sẽ xuất hiện."
Giọng nói thiếu niên kia mang theo ý cười, nhưng dựa vào ngữ điệu có thể nghe được sự tang thương.
Phong Hề nghe vậy liền hiểu rõ một chuyện, đó chính là hắn đã chết! Chết rồi?
Nhưng hắn lại xuất hiện trong không gian tinh thần lực của nàng, đáp án này cũng không khiến Phong Hề cảm thấy quá bất ngờ.
Phong Hề thử làm theo lời hắn nói, suy nghĩ nàng vừa động, quả nhiên vòng tay lại xuất hiện một lần nữa, nàng động suy nghĩ một lần nữa, lại biến mất không chút dấu vết.
"Đây là lễ vật duy nhất sư tôn ta đưa cho ta, đáng tiếc, dù tại thời điểm đỉnh cao của ta cũng không thể mở được hết mười tám không gian bên trong vòng tay, chỉ mở được tám cái, bây giờ ngươi đưa ý thức tiến vào không gian thứ tám sẽ thấy một đôi găng tay tơ bạc và một cái chậu bạch ngọc."
Nghe thiếu niên kia nói vậy, Phong Hề cũng không chần chừ, lập tức động suy nghĩ, vòng tay xuất hiện mới dùng ý thức nhẹ nhàng tiến vào.
Nhưng lúc Phong Hề tiến vào không gian bên trong vòng tay liền bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Không gian bên trong vòng tay có thể so sánh với một không gian khác.
Khắp nơi đều là màu trắng, trước mắt có từng cửa đá được điêu khắc tinh xảo, bên trên còn có số hiệu từ 1 đến 18.
Phong Hề không biết không gian này được mở rộng như thế nào, nhưng nàng cảm nhận được khí tức lâu đời.
Có lẽ do lần đầu tiên tiếp xúc với dạng không gian này nên mới vậy đi.
Phong Hề cũng không ngẩn người lâu, ý thức khẽ động liền đi tới cổng không gian thứ tám, cửa đá cũng mở ra.
Không gian bên trong rộng khoảng hai mươi mét vuông, nhưng những đồ bằng ngọc bên trong được sắp xếp rất gọn gàng, bình ngọc lớn nhỏ, chậu, cộng lại cũng phải ít nhất hai ba trăm thứ.
Cái này nếu để ở thế kỷ 21 chắc chắn phát tài! Chỉ không biết ở dị thế này có thể bán được bao nhiêu tiền đây?
"Nha đầu, đừng tham tiền, nhanh lấy găng tay tơ bạc và chậu bạch ngọc kia ra." Ngay lúc Phong Hề đang kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt thì âm thanh trong đầu kia lại vang lên.
Phong Hề cảm thấy hơi xấu hổ, chợt nhận ra mình không có chút cảm giác riêng tư nào.
Nhưng nàng cũng nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ khác lại, ý thức khẽ động, một đôi găng tay tơ bạc và khay bạch ngọc liền bay vào tay Phong Hề.
Khay ngọc rất lớn, nhưng lại rất nhẹ, dường như không có chút trọng lượng nào, ngược lại đôi găng tay tơ bạc kia có chút nặng, lúc cầm có chút lạnh khiến nàng có cảm giác nó làm bằng sắt.
"Lấy những thứ này ra làm gì?" Đưa mắt nhìn vật trong tay mình, Phong Hề đương nhiên sẽ không ngốc đến mức tưởng lấy ra chỉ để nhìn.