Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư

Chương 16: Xuyên Qua Dị Thế, Hắc Thảo Hút Máu (2)

Hóa ra thân hình cự xà kia quá to nên lúc đang chậm rãi bò vào sẽ không tránh khỏi chuyện đυ.ng vào hai bên vách tường của cửa sơn động, mà hai bên tường sơn động cũng có vài ngọn cỏ đen nhỏ.

Không ngờ cự xà mới lướt qua những ngọn cỏ đen nhỏ kia mấy tấc thì mấy ngọn cỏ đen kia liền bắt đầu có thay đổi.

Trên cành nhanh chóng mọc những lưỡi câu sắc nhọn, tâm ngọn cỏ cũng tách ra, dù ở trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy tốc độ tách ra cực kỳ nhanh, chỉ nháy mắt trên phiến lá đã có hàng ngàn những răng cưa sắc nhọn phủ kín bề mặt.

Nhưng điều này vẫn chưa phải thứ kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là trên những phiến lá đó sinh ra rất nhiều cái miệng nhỏ với hàm răng sắc nhọn.

Cả đám cỏ chỉ to bằng ngón út nhưng sau khi tách ra lại như miệng bạch tuốc có vô số răng nanh nhỏ, trong nháy mắt liền hung hao lao đến đầu cự xà, vô số răng nanh nhỏ sắc nhọn cắn sâu xuống, mà cự xà kia như không cảm thấy gì.

Ngay sau đó toàn bộ cỏ đen trên vách tường trong sơn động to gần mười mét vuông như được đánh máu gà vậy, tất cả cỏ đen như có chân lao lên người con cự xà kia.

Cửa động nhanh chóng bị cỏ đen che mất, mà trong không gian yên tĩnh nhanh chóng truyền đến âm thanh răng cắn nuốt răng rắc khiến người khác cảm thấy ớn lạnh...

Trong không khí cũng không có mùi máu tươi, nhưng nàng lại thấy được những ngọn cỏ đen đang không ngừng cắn lên thân cự xà, không ngừng hút lấy máu của nó, dường như vĩnh viễn cũng không cảm thấy no bụng, không ngừng hút... hút...

Cự xà to lớn như vậy nhưng không đến hai phút đã hoàn toàn bị hút khô, một giọt máu cũng sót lại, thứ duy nhất còn lại chính là một lớp da thịt không có sinh mện.

Phong Hề cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nhìn rõ những thay đổi này, nàng cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu nguyên nhân.

Vì lúc này nàng mới phát hiện bản thân quên hít thở trong hai phút đó!

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh mà nàng không phát hiện, chân nhũn như mì sợi, bây giờ vẫn không khống chế được mà run rẩy.

Hơn nữa dưới tình huống khẩn trương cao độ vừa rồi, tim nàng như tắc lại đến nỗi muốn nôn.

Nếu như thân thể hiện tại này của nàng mà đυ.ng vào đám cỏ đó thì có phải chỉ cần hai giây đã bị hút cạn không?

"Tiểu nha đầu, chỉ mới như vậy đã bị dọa sợ rồi? Yên tâm, hắc thảo hút máu này chỉ sắc bén khi bị chạm vào mà thôi, chỉ cần không bị cơ thể sống đυ.ng vào nó sẽ không có phản ứng, cho nên ngươi không đυ.ng vào sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Đúng lúc này giọng nói mang theo ý cười của thiếu niên vang lên trong đầu.

Một lúc lâu sau đám cỏ đen kia mới khôi phục trạng thái ban đầu, sắc mặt Phong Hề vẫn rất khó coi.

"Nếu như ngươi muốn ta chạy xa như vậy chỉ vì muốn lấy cái này dọa ta thì ngươi làm được rồi đấy." Ngữ điệu không hề tốt.

"Tiểu nha đầu thật nhát gan." Thiếu niên lạnh lùng cười ha ha, nhưng một khắc sau lại vung tay lên.

Phong Hề chỉ cảm thấy có thứ gì đó bay ta từ không gian tinh thần lực của mình, bình tĩnh nhìn thì thấy trước mặt hiện lên một vòng tay màu tím đang phát ra ánh sáng kỳ lạ.

"Đây là vòng tay không gian ta đeo khi còn sống, trên đời chỉ có một vật thượng thừa này, xem như đây là quà vi sư tặng cho ngươi, đeo lên đi."

Thiếu niên lạnh lùng nói trong đầu Phong Hề.

Vi sư?

Nàng nói muốn bái hắn làm sư phụ lúc nào vậy?

Nhưng Phong Hề vẫn gật đầu, vậy mà hắn lại đồng ý dạy nàng, thế cũng coi như là nửa sư phụ, về phần bái hay không bái để sau hãy nói.

Đưa tay cầm lấy vòng tay màu tím trước mặt, không chút do dự liền đem vòng tay rộng hơn cổ tay mình đeo lên.