"Chỉ số đường huyết thấp hơn 2 phẩy 8, huyết sắc tố rõ ràng thấp hơn 120, không chỉ hạ đường huyết mà còn thiếu máu, dạ dày không tốt, chức năng tim phổi cũng không tốt, khoang màng phổi sinh ra đã không phát triển tốt. Còn cả chứng tràn khí màng phổi, dễ bị khó thở khi lo lắng, bệnh quáng gà, sợ độ cao, vân vân. Đủ các loại vấn đề lớn nhỏ nhưng tất nhiên nghiêm trọng nhất vẫn là bệnh dị ứng của cậu ấy."
Trường Tôn Vĩnh đưa cho Yến Chấp Mạch một danh sách: "Đây là danh sách những chất gây dị ứng mà tôi đã tìm được trước đó, nhưng không thể loại trừ còn có một số chất chúng chưa phát hiện ra. Sau này nếu có thêm gì khác thì nhớ thêm vào."
Trước khi thức tỉnh Yến Chấp Mạch đã biết có những thứ này, nhưng anh chưa bao giờ xem xét kỹ càng, trước đây cũng chỉ giao cho dì Vương chăm lo cuộc sống hàng ngày của Giản An Miên, bây giờ xem kỹ, đôi mắt bình tĩnh thường ngày không kìm nổi sự khó tin.
Cua, tôm càng, sò điệp, mực, đủ các loại hải sản khác.
Xoài, đào, chanh, kiwi, đủ các loại trái cây khác.
Sữa, đậu phộng, quả hạch, đậu nành, các các loại thực vật khác.
Còn có bụi bặm, vụn gỗ, mủ cao su, một ít kim loại, thậm chí còn có áo lông!
Thế quái nào đứa nhỏ này sống sót được đến giờ thế?!
Trường Tôn Vĩnh thở dài: "Sức khỏe bạn nhỏ này... rất không khỏe."
Yến Chấp Mạch: "...Không chỉ tệ."
Đứa nhỏ này sống được chính là một phép màu!
Trường Tôn Vĩnh đột nhiên nói: “Tôi nghe nói cậu muốn ly hôn.”
Yến Chấp Mạch dừng một chút: “Lão Phúc nói cho cậu biết à?”
Trường Tôn Vĩnh nói: "Cậu chặn cuộc trò chuyện trong nhóm rồi à? Lão Phúc nói thẳng trong nhóm nên chúng tôi đều biết từ lâu rồi, đồ ngốc."
Yến Chấp Mạch: "..."
Yến Chấp Mạch lập tức lấy điện thoại ra, mở group chat, tùy tiện nhìn lướt qua rồi gõ phím một cách vô cảm.
[Tổng tài bá đạo] Yến Chấp Mạch: Tôi quyết định không ly hôn.
[Tổng tài bá đạo] Yến Chấp Mạch:?
[Tổng tài bá đạo] Yến Chấp Mạch: Đây là cái kiểu đặt tên ngu ngốc gì hả? Ai làm chuyện này?
[Bác sĩ bị oan] Trường Tôn Vĩnh: Nếu là tôi làm thì sao? Tôi là chủ group, tôi là người quyết định, có bản lĩnh thì tới đánh tôi đi, ha ha ha.
Yến Chấp Mạch giơ tay đấm Trường Tôn Vĩnh ở bên cạnh.
[Bác sĩ bị oan] Trường Tôn Vĩnh: Mẹ kiếp, cậu đánh tôi thật đấy à!
[Bác sĩ bị oan] Trường Tôn Vĩnh: [Tức quá đi ò, nhưng vẫn phải mỉm cười.jpg]
[Thám tử tư] Tiêu Hàn Chu: Đã xem.
[Bác sĩ bị oan] Trường Tôn Vĩnh: Chậc, chậc, Lão Tiêu vẫn lạnh lùng quá.
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Lão Yến, Vĩnh à, giờ hai người đang ở cạnh nhau hả.
[Bác sĩ bị oan] Trường Tôn Vĩnh: Đúng vậy, vợ nhỏ của chó Yến bị bệnh nên đưa đến chỗ tôi.
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: @Yến Chấp Mạch
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Sao bỗng nhiên quấn quýt không rời vậy?
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Nói nhanh, chuyện gì làm thay đổi quyết định của cậu!
[Tổng tài bá đạo] Yến Chấp Mạch: Không có chuyện gì, đừng hỏi nữa.
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Hahahahahahaha, không cần phải nói nữa, chắc chắn là không nỡ rồi.
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Đồ con vịt chết mạnh miệng.
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: [Trái tim đàn ông, như kim đáy biển.jpg]
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: [Cho tôi xem bộ mặt thật của cậu- tôi biết rồi! .jpg]
[Thám tử tư] Tiêu Hàn Chu:...
[Thám tử tư] Tiêu Hàn Chu: Lão Phúc, cậu ồn ào quá
[Luật sư công cụ] Lão Phúc:?
[Luật sư công cụ] Lão Phúc:? ? ? ? ?
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Cậu mắng tôi!
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: Tiêu Hàn Chu, cậu dùng cái mặt lạnh như băng mắng tôi! Ô ô ô ô ô ô ô, tôi không sống nữa!
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: [Hu một tiếng khóc to.jpg]
[Thám tử tư] Tiêu Hàn Chu:...
[Thám tử tư] Tiêu Hàn Chu: [100 tệ hồng bao] im đi
[Luật sư công cụ] Lão Phúc: [Cám ơn ông chủ (Dập đầu).jpg]
[Tổng tài bá đạo] Yến Chấp Mạch:...
Mấy người này bị gì vậy, như cái trại tâm thần.
Yến Chấp Mạch chán ghét tắt đặt điện thoại, chào Trường Tôn Vĩnh rồi mang báo cáo khám sức khỏe của Giản An Miên đi ra ngoài, Vũ Văn Trì ở ngoài cửa lập tức đứng dậy.
Yến Chấp Mạch nhìn sang phòng bên cạnh, hỏi: “Giản An Miên thế nào rồi?”
Vũ Văn Trì trả lời: "Vừa làm một số xét nghiệm, có lẽ cậu ấy mệt quá nên ngủ quên trên giường rồi."
Lại ngủ?
Tim Yến Chấp Mạch đập nhanh, khi cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đúng là sức khỏe không tốt, ngủ nhiều chút cũng không sao, nhưng muốn ngủ thì nên về nhà ngủ, giường ở bệnh nằm không thoải mái.
Anh tự nghĩ có lẽ ông trời không muốn họ ly hôn, biết bao nhiêu lần tính ly hôn đều không thành.
Giữ một vật nhỏ như vậy cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có nhiều hơn một đôi đũa, dù sao anh cũng có tiền, có thể nuôi được.
Hơn nữa, đứa nhỏ này sức khỏe kém như vậy, nếu rời khỏi anh làm sao mà sống được.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, đứa nhỏ này vẫn là để anh nuôi đi.
Yến Chấp Mạch nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Trong phòng kéo kín rèm, Giản An Miên đang nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía cửa, trong chăn có một chỗ nhỏ phình ra, trông cậu như đang cuộn tròn trên giường.
Yến Chấp Mạch cử động ngón tay, đột nhiên nhớ lại cảm giác vừa nãy lúc ôm Giản An Miên.
Đứa nhỏ đáng yêu, bồng bềnh mềm mại, giống như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng thổi một chút là có thể bay.
Ngủ thϊếp đi lại càng đáng yêu.
Ánh mắt Yến Chấp Mạch vô thức dịu đi, đang định đến ôn nhu đánh thức cậu, cánh cửa phía sau rầm một tiếng mở ra.
"Đúng rồi chó Yến, còn một chuyện nữa vừa nãy tôi quên nói với... cậu..."
Yến Chấp Mạch hít một hơi thật sâu, quay lại, nghiến răng nói: "... Trường Tôn Vĩnh!"
Trường Tôn Vĩnh khá bối rối: "Sao vậy?"
Đúng lúc này, chăn bông lay động hai cái, Giản An Miên đầu tóc rối bời đang ngủ thì bị tiếng động đánh thức, cậu ngồi dậy với vẻ mặt mê man nhìn Yến Chấp Mạch, rồi nhìn Trường Tôn Vĩnh, từ từ tỉnh ngủ gấp gáp hỏi: "Hai người... hai người muốn nói chuyện hả? Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay..."
Vừa nói, cậu vừa chống tay lên giường chuẩn bị đứng dậy.
Yến Chấp Mạch nặng giọng nói: “Nằm xuống không được nhúc nhích!”
Giản An Miên lập tức chui vào trong chăn, rụt rè mở to đôi mắt nhìn Yến Chấp Mạch.
Trường Tôn Vĩnh giật mình, sau đó ý thức được mình đã trì hoãn việc của Yến Chấp Mạch, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nha, quấy rầy giấc ngủ của vợ cậu rồi, tôi không cố ý..."
Yến Chấp Mạch tức giận ngắt lời anh ta: "Được rồi, vừa nãy cậu muốn nói cái gì?"
"Ừm." Trường Tôn Vĩnh liếc nhìn Giản An Miên, ý tứ là, cậu xác định cậu ấy có thể nghe sao?
Giản An Miên chớp mắt nhìn Yến Chấp Mạch.
Yến Chấp Mạch nhìn vào mắt Giản An Miên, chỉ do dự một giây rồi nói: "Không sao, nếu liên quan đến cậu thì cậu cũng nên nghe."
Trường Tôn Vĩnh nhìn Giản An Miên: "Tôi nói thẳng với cậu, chức năng tim phổi của cậu không tốt, một khi bị dị ứng rất dễ gây ra bệnh hen suyễn, vì vậy cậu phải tránh xa các chất gây dị ứng. Nếu không có thể gây tử vong đấy. "
Yến Chấp Mạch và Giản An Miên đồng thời sửng sốt.
Bởi vì ở cuối tiểu thuyết, nhân vật chính thụ đã chết vì sốc phản vệ.
Giản An Miên chỉ sửng sốt trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Cậu giờ đã là nhân vật chính thụ, sớm muộn gì cũng phải chết, cậu từ đầu đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi đọc tiểu thuyết, cậu thật sự không chú ý, hóa ra nhân vật chính đã có mầm mống từ trước, sớm như vậy đã được chôn xuống...
Yến Chấp Mạch lại hoảng hồn, phải rất lâu sau anh mới bình tĩnh nói: "... Tôi biết rồi."