Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 9:

Phía bên đây, Giản An Miên đi theo Yến Chấp Mạch vào thang máy chuyên dụng của tổng tài.

Không gian thang máy rất nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành như Yến Chấp Mạch và Vũ Văn Trì đứng ở đó thì mỗi người như đều mất đi một nửa không gian.

Giản An Miên nhìn thoáng qua Vũ Văn Trì, cúi đầu lặng lẽ nhích lại gần Yến Chấp Mạch.

Dù thế nào đi nữa, nhân vật chính công là người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi xuyên vào sách. (Không tính nhϊếp ảnh gia)

Cậu sợ người lạ. Nhân vật chính công tuy đáng sợ, nhưng cậu sẽ sẵn lòng thân thiết với nhân vật chính công hơn những người xa lạ khác.

Đúng lúc này, thang máy xuyên qua tòa nhà tối tăm, đi tới giữa một tòa nhà trong suốt.

Giản An Miên chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên là một mảnh rộng rãi, cả người trong nháy mắt đắm chìm trong ánh mặt trời, lúc này cậu mới phát hiện, thang máy này hóa ra là trong suốt.

Mặt trời treo cao trên đầu, ánh nắng chói chang thiêu đốt dòng người và dòng xe vô tận đang chạy dưới chân.

Giản An Miên kinh ngạc đến mức nheo mắt lại, vô thức nhìn xuống dưới.

Mọi thứ trên thế giới dường như đều bị giẫm đạp dưới chân, những chấm đen dày đặc tụ tập như đàn kiến, giống như một vực thẳm với cái miệng rộng, như đang cách cậu đến hàng nghìn mét.

Và khi cậu lơ lửng giữa không trung, cậu có thể bất ngờ rơi xuống bất cứ lúc nào, vỡ tan thành từng mảnh.

Giản An Miên đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh rồi lan khắp tứ chi và xương cốt, lưng lạnh buốt, hơi thở không kiểm soát được, cơ thể như bị rút hết sức lực, nhẹ nhàng trượt dọc theo bức tường.

“Giản An Miên?!” Yến Chấp Mạch vội vàng ngồi xuống đỡ cậu, cau mày hỏi: “Cậu sao vậy? Không sao chứ?”

Đầu Giản An Miên cứ ong ong, đau đến hoa cả mắt, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên nên cứ thấy ngột ngạt, sắc mặt tái nhợt mấp máy môi nói không nên lời.

Vũ Văn Trì vội vàng nói: “Yến tổng, hình như cậu ấy sợ độ cao!”

Không chỉ sợ độ cao, cậu còn đang thở dốc nữa….

Cậu sắp không thở nổi rồi!

Giản An Miên nhanh chóng tháo khẩu trang ra, há miệng thở dốc, vầng trán mịn màng trong nháy mắt lấm tấm mồ hôi, đột nhiên bắt đầu ho dữ dội không thể kiềm chế.

Yến Chấp Mạch mắng nhẹ một tiếng, nhanh chóng giơ tay ấn nút thang máy gần nhất, vì vội nên đã bỏ lỡ mấy tầng liên tiếp.

Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng gần nhất.

Yến Chấp Mạch ôm Giản An Miên ra ngoài, nhíu mày vuốt tóccậu để lộ ra khuôn mặt tái nhợt ốm yếu.

“Giản An Miên, đỡ hơn chút nào chưa? Nói chuyện!”

Tôi có nói được đâu. Tôi … còn không thở được đây này….

Giản An Miên dùng tay nắm chặt quần áo trên ngực, lắc đầu đau đớn, ho lớn đến mức tưởng chừng như nội tạng rơi hết cả ra.

Lúc trước là bệnh quáng gà + thở gấp, hiện tại lại là sợ độ cao + thở gấp, thân thể này như được buff đủ thứ bệnh vậy!

Là tốt hay không tốt vậy nè?

Yến Chấp Mạch nghe tiếng ho trong lòng liền khó chịu, không phải vì quá ồn ào mà vì anh chỉ biết lo lắng trong bất lực.

“Mau gọi cấp cứu, mau!”

Yến Chấp Mạch ra lệnh cho Vũ Văn Trì, sau đó nhìn chàng trai run rẩy trước mặt, bỗng nhiên kéo cánh tay đang che miệng của Giản An Miên ra, dùng sức chống Giản An Miên lên tường, bàn tay to lớn của anh giống như một chiếc mặt nạ, che kín cả khuôn mặt Giản An Miên.

Khuôn mặt thật nhỏ - - trong lòng Yến Chấp Mạch lại có suy nghĩ này vào một thời điểm không mấy thích hợp.

Giản An Miên mở đôi mắt đẫm nước, vô thức dùng tay nắm chặt cánh tay của người đàn ông, tim đập liên hồi.

Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới cũng trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của cậu và người đàn ông này.

Giản An Miên bỗng nhiên phát hiện, trên yết hầu của người đàn ông này có một nốt ruồi nho nhỏ màu rất nhạt, cùng với yết hầu di chuyển lên xuống của người đàn ông này, thật là gợi cảm.

“Tỉnh táo lại chưa?” Yến Chấp Mạch hỏi.

Giản An Miên sửng sốt một chút, ý thức được mình đang suy nghĩ gì, vội vàng đỏ mặt quay đi: “ùm…”

Yến Chấp Mạch liền buông lỏng tay, cúi đầu nhìn, cả bàn tay đều là nước miếng ướt nhẹp, giống như bị chó liếʍ.

Giản An Miên nhất thời xấu hổ đến nỗi hận không thể chết tại chỗ, tay chân run rẩy nói: “Xin lỗi! Ngài mau đi rửa tay đi!”

“Không sao.” Yến Chấp Mạch nhận lấy khăn giấy từ Vũ Văn Trì, vội vàng lau, lại cúi đầu nắm lấy cằm Giản An Miên, cũng muốn lau giúp Giản An Miên.

“Cảm ơn, tôi tự làm là được rồi.”Giản An Miên muốn cướp tờ khăn giấy trong tay Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch né tránh, lạnh lùng nói: “Không nghe lời?”

Giản An Miên sợ tới mức run rẩy, lắp bắp trả lời: “Hay là ngài làm đi thôi ,...”

Yến Chấp Mạch hài lòng gật đầu, lau sạch chỗ bị ướt cho cậu bạn nhỏ.

Vũ Văn Trì yên lặng chờ bọn họ nói chuyện xong, hỏi: “Yến tổng, có cần gọi xe cứu thương nữa không ạ?”

Yến Chấp Mạch cúi người xuống bế Giản An Miên lên : “Không cần, giờ tôi sẽ tự đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Giản An Miên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền ôm lấy cổ Yến Chấp Mạch, lại rụt tay về, mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “Yến... ngài Yến, tôi có thể tự đi được, mong anh hãy thả tôi xuống...”

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Yến Chấp Mạch đã bị chọc thủng, cố ý lắc lắc một cái, cau mày trầm giọng nói: “Giản An Miên, cậu có thể ngoan ngoãn một chút không vậy?”

Thân thể ốm yếu gầy gò yếu như vậy, ôm vào trong ngực cứ như một mảnh giấy, một chút cảm giác cũng không có, nhà họ Tần rốt cuộc đã nuôi con như thế nào vậy? Không có bạo hành gì đó chứ?

Quả nhiên có cha dượng thì ắt có mẹ kế, ngay cả đứa bé ngoan như vậy cũng chăm sóc không tốt, đúng là một đám vô dụng.

Giản An Miên bị gọi tên đầy đủ, sợ hãi run rẩy, giống như chú gà con rúc vào lòng người đàn ông, hoàn toàn không dám cựa quậy.

Ngực người đàn ông này này thật ấm áp, thật rộng rãi, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng rất mạnh mẽ. Tim Giản An Miên liền đập rộn ràng.

Lúc đi thang máy, Giản An Miên đều vùi mặt vào ngực người đàn ông trong suốt quá trình nên không thấy cảnh tượng bên ngoài kính thang máy, bình an vô sự mà xuống mặt đất.

Đồng thời cậu cũng không thấy được, cậu đã bị một dòng người bao vây nhìn thấy cậu được bế xuống hầm gara.

[Bạn nhỏ không phải vừa mới vào sao? Sao lại bị Yến tổng bế ra ngoài rồi? Bệnh rồi à?]

[Cái gì? Yến tổng bế bạn nhỏ đi bệnh viện rồi?]

[Cái gì? Yến tổng bế chàng vợ nhỏ từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra sao?]

[Cái gì? Yến tổng cùng chàng vợ 18 tuổi đang từ trong phòng làm việc đi đến khoa phụ sản bệnh viện á?]

[....Không phải lưỡng tính! Không phải lưỡng tính! Là một chàng trai! Lầu trên xem nhiều Hải Đường* lắm rồi đấy! [giận] [giận][giận] ]

*web truyện sắc.

[Yến tổng nói: Nếu quả thật là lưỡng tính, cũng không phải không thể [chạm cằm] lưỡng tính x sinh x sinh con]

[Yến tổng đang cầm dao lao đến]

[Thư cảnh báo từ luật sư của Yến tổng]

Hệ thống nhắc nhở: [Thành viên thu hồi một tin nhắn]

[Vô dụng thôi, tôi đã chụp màn hình lại rồi ha ha ha [cười khoái chí] tôi khuyên cô nên khao tôi một tháng trà sữa mau đi, không thì tôi gửi cho Yến tổng xem bây giờ!]



[Cái gì vậy? Cậu vợ nhỏ lưỡng tính của Yến tổng sinh em bé trong phòng làm việc của tổng giám đốc sao? Σ(°△°|||) ]

Trong nháy mắt, lời đồn đã được nhân bản lên gấp mười rồi truyền đi muôn nơi.

Vũ Văn Trì hít sâu một hơi: Cái quỷ gì vậy!

Trợ lý đặc biệt - Vũ Văn Trì: [Muốn đi bác sĩ khám mắt không, tôi giới cho thiệu bệnh viện XXX này [mỉm cười] ]

Trợ lý tổng giám đốc - Vũ Văn Trì: [Còn nữa, các cậu còn muốn làm việc nữa không vậy? [mỉm cười]]

[????? Sao trong nhóm chat này cũng có trợ lý Vũ Văn vậy! Là ai? Ai đưa anh ta vào đây! Đồ phản bội!]

[Mau đá anh ta ra, hù chết cục cưng rồi]

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã bị đá ra khỏi nhóm chat]

Vũ Văn Trì: “...”

Bà chị nó!

Trên xe, sắc mặt Giản An Miên vốn đã khá hơn một chút bỗng nhiên trắng bệch, Yến Chấp Mạch nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Lại không thoải mái à?”

“....Xin lỗi, tôi có hơi say xe.”

“Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi, nhưng vẫn thấy hơi chóng mặt” Giản An Miên yếu ớt cúi đầu, “Xin lỗi.”

Yến Chấp Mạch nhìn chằm chằm cậu vài giây, hừ một tiếng: “Thật phiền phức.” Anh nói với chú Trần: “Dừng xe, chú đổi với cháu để cháu lái cho.”

Chú Trần thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn chân thành xuống xe đổi với Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch mở cửa sổ xe ra, nhìn vào mắt Giản An Miên qua kính chiếu hậu: “Giản An Miên, ngồi phía trước đi, say xe ngồi phía trước sẽ đỡ hơn một chút.”

Giản An Miên có chút sửng sốt nhưng trong lòng liền thấy ấm áp, ngượng ngùng xuống xe đổi lên phía trước: “Cảm ơn ngài Yến.”

Vẻ mặt Yến Chấp Mạch lạnh lùng: “Ừ.”

Vũ Văn Trì dường như nhìn thấy một cái đuôi nhỏ dựng lên phía sau cái đầu đen tối của Yến Chấp Mạch.

Hiện tại, một tài xế và một trợ lý ngồi cùng nhau ở phía sau, hai mắt nhìn nhau mà hưởng thụ dịch vụ lái xe của tổng giám đốc nhà mình.

Chú Trần ngơ ngác nhìn về phía Vũ Văn Trì.

Vũ Văn Trì lễ phép mỉm cười: “…”

Anh ta không thể ở lại công ty này thêm một giây nào nữa!

Yến Chấp Mạch nhìn Giản An Miên bên cạnh, mím môi nói: "Là do tôi, không biết cậu sợ độ cao, còn dẫn cậu đi thang máy trong suốt, lần này là lỗi của tôi , tôi xin lỗi.”

Giản An Miên run run, tra công ngược đãi đột nhiên xin lỗi, thật sự là dọa người ta quá đi! Đây chẳng phải là nhịp điệu sắp tra tấn cậu sao?

Giản An Miên vội vàng đáp: “Ngài Yến không cần phải xin lỗi đâu, anh không có lỗi gì hết, là do sức khỏe của tôi không tốt mà thôi.”

“Tôi cam đoan với cậu sẽ không có lần sau” Yến Chấp Mạch dứt khoát quyết định số phận của chiếc thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc của mình, lạnh lùng tuyên bố: “Lát nữa tôi sẽ cho người sơn màu lại thang máy, để người bên trong sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời bên ngoài nữa.”

Giản An Miên: “…”

Vũ Văn Trì: “…”

Yến tổng, ngài đã quên là ngài muốn ly hôn rồi à? Thật sự là không có lần sau mà!