Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 20: Lạc lối trên biển (2)

"Đường Duyệt." Cô gái nhỏ mỉm cười, trong con ngươi thẳng lóe lên một tia sáng.

Không khí trong rừng rất ẩm ướt, dọc đường đi có rất nhiều loài động vật nhỏ không rõ nguồn gốc, nhưng may mắn thay họ không gặp C-12a và động vật nguy hiểm.

Cứ đi mãi, đi mãi, trong nơi sâu nhất của khu rừng, có một ngôi làng nhỏ nằm yên lặng lẽ trong đó.

Đây không phải một hoang đảo...

Đinh Diêu mừng rỡ, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Ở cổng thôn có một cụ già tóc bạc trắng chống gậy, như thể biết đám người Đinh Diệu sẽ đến, lễ phép cúi đầu với Đinh Diêu và Đường Duyệt.

Đinh Diêu và Đường Duyệt cũng cúi đầu chào.

"Kẻ đột nhập đáng thương, mau đi theo ta." Bà lão mở miệng nói chuyện dẫn Đinh Diêu và Đường Duyệt đi vào trong thôn, trong miệng lẩm bẩm: "Người tham lam sẽ bị trừng phạt, chỉ có tấm lòng lương thiện mới được tha thứ. Tuân thủ quy tắc của ngôi làng, nhất định sẽ nhận được câu trả lời mong muốn.”

"Bà ơi, ngôi làng này có quy tắc gì vậy ạ" Đường Duyệt hỏi.

"Haa haa haa..." Bà lão đột nhiên bật cười, trầm giọng lạnh lùng đáp: "Đêm trăng tròn không thể ra biển, người lương thiện không được có lòng tham, trong thôn không thể có máu.”

Nói xong, bà lão dẫn Đinh Diêu và Đường Duyệt vào một chỗ ở, sắp xếp phòng cho các cô.

Vậy thì ngôi làng an toàn.

C-12a săn gϊếŧ ở bên ngoài, tạm thời sẽ không vào thôn nhanh như vậy, cho dù cậu ta có vào thôn, cũng sẽ cố kỵ quy tắc của thôn không thể có máu, nếu C-12a vào thôn tàn sát bừa bãi, người trong thôn nhất định sẽ trừng phạt cậu vì đã vi phạm quy tắc.

Đinh Diêu mở cửa phòng ra, chào đón cô là một đám bụi rơi xuống người, bụi và tro lần lượt bay tan trong không khí, khiến Đinh Diêu ho khan liên tục.

Nội thất trong phòng được bày trí theo phong cách làng chài nhỏ đơn sơ, nhiều chỗ bám đầy bụi, Đinh Diêu dọn dẹp một chút, phát hiện trên bàn có một cuốn sách kỳ lạ.

Bìa sách đã rất cũ, các trang sách ố vàng, rất nhiều trang còn không nguyên vẹn.

"Sự hy sinh của Hải Thần"

Chỉ dựa vào mấy trang, Đinh Diêu cũng nhận ra được nội dung chính của cuốn sách này.

Những kẻ xâm nhập ác ý sẽ bị Thần biển trừng phạt.

Tâm bão sẽ là mồ chôn kẻ xâm nhập.

Chỉ có nước mắt và máu mới có thể nhận được sự tha thứ của Hải Thần.

Kẻ đột nhập... Dường như đang ám chỉ họ. Ác ý... Đinh Diêu nhớ tới bối cảnh trò chơi, các cô hình như là bởi vì "nước mắt người cá" mà đến, đứng ở góc độ này cũng rất phù hợp.

Thời gian trong trò chơi trôi qua thật nhanh, ban đêm, Đường Duyệt gõ cửa phòng Đinh Diêu.

"Đinh Diêu, trước mắt chỉ còn lại bốn người còn sống."

Sắc mặt Đường Duyệt tái nhợt.

Sáu người, chưa đầy một ngày, đã chết hai người.

Có thể là hai người đàn ông đã gặp nguy hiểm trên đường, nhưng khả năng lớn hơn là do C-12a điên cuồng gϊếŧ người.

"Đúng rồi, Đinh Diêu, tôi cũng hỏi dân làng về chuyện nước mắt của người cá. Hình như là nước mắt chân thành của người cá có thể biến thành bảo thạch, đây có lẽ là báu vật mà đội "Thần biển" tìm kiếm.”

"Trên bàn của tôi còn có cuốn sách "Sự hy sinh của Hải Thần".” Đinh Diêu chỉ vào cuốn sách đang nằm trên bàn.

"Đúng đúng đúng, trên bàn phòng tôi cũng có, hình như mỗi người đều có, có lẽ đây là manh mối rất quan trọng." Đường Duyệt nói thêm.

Người trong thôn rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều giữ thái độ tôn trọng, lịch sự nhưng rất thờ ơ, nhưng vẫn sẽ trả lời câu hỏi.

Đêm đầu tiên ở trong thôn, Đinh Diêu mất ngủ.

Nhưng mà Đinh Diêu cũng không thật sự định ngủ, dù sao ở đây cũng là không gian trò chơi, trong hiện thực chắc chắn còn chưa đến buổi tối. Hơn nữa mỗi giây phút thời gian trong trò chơi rất quý giá, một đêm có thể làm rất nhiều chuyện.

Đinh Diêu lặng lẽ lẻn ra ngoài cửa, định tìm kiếm manh mối, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt khϊếp sợ.

Đèn ngoài cửa sáng trưng, trong thôn tất cả đèn đuốc đều được thắp sáng, tất cả người dân trong thôn đều tụ tập lại ở bãi đất trống, đứng ngay ngắn chỉnh tề.

Một lúc sau, tiếng hát du dương, xúc động vang lên.

“Mặt trăng máu mọc, thủy triều rút. Đường về hiện ra, hồn phách trở về.

Quỷ bí lại uyển chuyển, âm lãnh lại thư thái.......”

Bài hát dường như có thể giữ chặt linh hồn, khiến cho người ta trong vô thức mà run rẩy.

“Mặt trăng máu mọc, thủy triều rút. Đường về hiện ra, hồn phách trở về.”

Bài hát lại được lặp đi lặp lại một lần nữa.

Hoạt động này của dân làng khiến Đinh Diêu không dám ra bên ngoài nữa, ngày hôm sau Đường Duyệt tới, nhìn thấy Đinh Diêu tinh thần suy sụp với quầng thâm mắt rõ ràng.

Có lẽ Đinh Diêu nghe ca hát cả một đêm.

Đinh Diêu cảm thấy hiện tại rất mệt mỏi.

Hiện tại số người còn sống vẫn là bốn, ước tính C-12a tạm thời sẽ không tìm được người nữa.

Nhưng ở lại làng cả ngày cũng không phải là lựa chọn tốt.

Nếu muốn rời khỏi biển nhất định phải cần có một chiếc thuyền hoặc một cái gì đó khác.

Ở đây là một ngôi làng, hơn nữa quy tắc trong thôn cũng nói đêm trăng tròn không thể ra biển, vậy hẳn là có thuyền.

Đường Duyệt cũng nghĩ đến, hơn nữa cô là phái hành động, rất nhanh sau đó đã hỏi được dân làng vị trí cụ thể của con thuyền và có được bản đồ của cả hòn đảo.

Ừm... cho dù thái độ của NPC có chút kỳ lạ, nhưng NPC đưa ra tin tức chính là NPC tốt!

Vấn đề là, C-12a.

Để đi tìm thuyền, nhất định phải rời khỏi làng, ra khỏi làng có thể gặp phải C-12a.

Đinh Diêu cảm thấy boss lớn nhất trong trò chơi này chính là C-12a.

Tại sao nhân loại lại gây khó khăn cho nhân loại thế chứ?

Để tránh gặp phải C-12a, Đinh Diêu và Đường Duyệt đã nghiên cứu bản đồ tuyến đường hòn đảo.

Hòn đảo này có hình tròn, nếu hệ thống "phân tán" sáu người đồng đều, vậy thì cắt đảo ra thành 6 phần bằng nhau, Đinh Diêu và Đường Duyệt khoanh tròn điểm mình xuất hiện, và đánh dấu hai nơi có khả năng C-12a xuất hiện nhất. Dù sao các cô cũng không muốn gặp phải C-12a, mà rừng cây đầy lá rụng, nếu gần nhau nhất định sẽ phát hiện sự tồn tại của người khác, đương nhiên cũng có khả năng hai người vốn cách rất gần nhưng đúng lúc đều đi ngược chiều, khoảng cách kéo xa không gặp được, nhưng mà các cô cảm thấy xác suất của cái đầu tiên vẫn cao hơn.

Với tâm lý của một thợ săn, C-12a sẽ đi theo con đường mà mình chưa từng đi, vì vậy, họ nên đi trên còn đường đến điểm C-12a ban đầu xuất hiện sẽ an toàn hơn.

Tất nhiên tất cả những điều trên chỉ là xác suất và suy đoán, cuối cùng có gặp C-12a hay không còn phụ thuộc vào may mắn.

Sau khi thống nhất, Đinh Diêu và Đường Duyệt chuẩn bị một chút, lên kế hoạch, tìm công cụ ra khơi.

Hy vọng mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Đinh Diêu cầu nguyện.