[Tên trò chơi: Lạc lối trên biển]
[Loại trò chơi: Thoát hiểm]
[Bối cảnh trò chơi: Vùng biển bí ẩn trong truyền thuyết có báu vật vô giá "Nước mắt của người cá", thu hút vô số nhà thám hiểm đến, tiểu đội "Thần biển" cũng là một trong số đó. Tiểu đội "Thần biển" đi tàu "Thần biển" đi đến vùng biển thần bí, lại gặp nguy hiểm, mọi người gặp nạn biển đi tới một hòn đảo...]
*Mọi người đọc bối cảnh trò chơi kỹ nhé
[Nhiệm vụ: tìm cách rời khỏi vùng biển]
Mở ra, cố gắng mở ra.
Mí mắt nặng trĩu.
Bên tai là tiếng sóng biển, rất gần, xen lẫn vài tiếng chim hót không biết tên.
Đinh Diêu cố gắng nhiều lần và cuối cùng cũng mở được mắt ra.
Đinh Diêu đang nằm trên một bãi biển, nước biển làm ướt quần áo của cô, gió thổi qua mang theo hơi lạnh. Phía sau cô là một khu rừng, trước mặt là một đại dương mênh mông vô tận.
Lúc này thông tin cũng truyền vào não cô.
Cô là một thành viên của tiểu đội "Thần biển" lưu lạc trên hòn đảo này, tiểu đội tổng cộng có sáu thành viên, những thành viên khác đều bị sóng biển tách ra, có thể thông qua giao diện vòng đeo tay của trò chơi để xác nhận trạng thái sống sót của đồng đội, nhưng không thể biết được vị trí của đồng đội.
Có lẽ là do bối cảnh trò chơi bị đắm tàu nên thân thể Đinh Diêu rất nặng nề, cũng may trò chơi không điều chỉnh trạng thái bất lợi của người chơi lên cao, ngoại trừ thân thể nặng nề ra thì không có cảm giác khó chịu nào khác.
Vì vậy ... đây là thử thách sống trên hoang đảo à?
Đinh Diêu mặc dù là cô bé ở gần biển nhưng đối với việc sống sót trong tự nhiên thì không có bất kỳ kinh nghiệm nào, lúc học tiểu học, giáo viên yêu cầu cô đọc sách "Robinson Phiêu Lưu Ký", tuy rằng bây giờ vẫn còn ấn tượng nhưng đã bị cô quên gần hết rồi.
*Robinson Drift (tiếng Anh: Robinson Crusoe, còn được dịch là Rubinson Phiêu Lưu Ký) là cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Daniel Defoe ở tuổi 59, được xuất bản lần đầu tiên vào ngày 1719 tháng 4 năm 25. Cuốn tiểu thuyết này được coi là cuốn tiểu thuyết đầu tiên được viết bằng tiếng Anh dưới dạng nhật ký và được hưởng danh hiệu của cuốn tiểu thuyết dài đầu tiên của Anh về chủ nghĩa hiện thực. Vì tiêu đề gốc quá dài, nó thường được gọi đơn giản là tiêu đề ở trên.
Cuốn tiểu thuyết kể về câu chuyện về một người sống sót sau vụ tai nạn hàng hải, Robinson, đã dành 28 năm trên một hòn đảo nhiệt đới hoang vắng, Trinidada, và đối tác của ông là một người bản địa bị bắt giữ từ kẻ ăn thịt người.
Đinh Diêu chậm rãi đứng lên, mở vòng tay ra kiểm tra trạng thái đồng đội, khi cô nhìn thấy mã số của đồng đội, một cơn ớn lạnh ập đến.
C-12a.
Chết tiệt.
Thật sự là sợ ai sẽ gặp được người đó.
Xui xẻo! Quá xui xẻo!
C-12a tuyệt đối không giống Cố Tử Thao, cô không thể nói đạo lý với cậu ta, cậu ta là một kẻ điên! Cho dù cô có phương pháp vượt ải, cậu ta cũng sẽ gϊếŧ tất cả người chơi, lựa chọn cách vượt ải "người sống sót cuối cùng".
Hy vọng đây không phải là một trò chơi trốn thoát theo nhóm, mong rằng cô không đυ.ng mặt C-12a trên đường tìm kiếm manh mối.
Đinh Diêu cầu nguyện.
Phía sau là biển rộng, cho nên Đinh Diêu chỉ có thể đi vào rừng cây.
Bùn đất rất ẩm ướt, khắp nơi đều là chỗ trũng sâu, rễ cây cổ thụ chằng chịt, có cái cắm thẳng vào trong đất, có cái nửa chìm vào trong đất, nửa lộ ra trong không khí, đi qua không tránh khỏi va chạm. Vỏ cây loang lổ, trong hốc cây tối om ẩn hiện vài đôi mắt nhỏ tò mò, một bóng người nhỏ bé nhanh chóng chạy lên thân cây, biến mất trong cành lá xum xuê, làm kinh động vài chú chim không biết tên.
Trên mặt đất trải đầy lá rụng, lá xanh, lá vàng, lá đỏ lộn xộn, Đinh Diêu vừa giẫm lên thì phát ra tiếng "Xì xụp".
Đây chắc chắn không phải chuyện tốt, hơn nữa bất kể trong cái rừng cây này có thể gây nguy hiểm tính mạng của cô hay không, nhưng nếu như bị C-12a phát hiện, mạng sống của cô cũng không còn.
Đinh Diêu dường như nhìn thấy bà ngoại đang vẫy tay với cô cách đó không xa.
Đinh Diêu cố gắng hết sức để giữ cho bước chân mình nhẹ nhàng, nhưng vẫn khó tránh khỏi vẫn tạo ra một chút tiếng động.
"Xùy xào xùy xào..." Xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Trái tim Đinh Diêu căng thẳng, vội vàng tìm một cái gốc cây ẩn nấp, quan sát tình huống một chút.
Tiếng bước chân kia cũng rất nhẹ, Đinh Diêu cảm thấy chắc là đồng đội còn lại chứ không phải C-12a.
Suy cho cùng, cẩn thận không giống phong cách của C-12a.
Từ xa có một cô gái mặc áo đỏ đi tới, Đinh Diêu nhớ rõ tên của cô ấy - Đường Duyệt.
"Tôi biết bạn ở gần đây. Bạn cũng nghe nói về C-12a rồi chứ, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.”
Rất rõ ràng, Đường Duyệt có lẽ cũng đã nghe được tiếng bước chân của Đinh Diêu, hơn nữa phán đoán Đinh Diêu không phải C-12a, mới tới tìm kiếm kết liên minh.
Đinh Diêu cũng nghĩ như vậy, xác nhận không phải C-12a liền kết liên minh. Rốt cuộc thì cô gái nhỏ bé như bọn họ mà gặp C-12a cũng không có phần thắng.
"Đinh Diêu." Đinh Diêu từ phía sau hốc cây đi ra, vươn tay về phía Đường Duyệt.