Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 17.3

Cậu nhớ tiết cuối bọn Diệp Liêm nói muốn đi báo thù cho Thời Bất Phàm, nên đã đi đến trường số 3 rồi.

"Đi với họ làm gì, họ tự giải quyết được."

Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua điện thoại, Chân Nguyên Bạch ngượng ngùng làm việc của mình, đầu bút viết xuống.

"Cậu không đi ăn à?"

"Một người thì ăn cái gì, tôi thà ngồi nhìn cậu còn hơn."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, lấy từ trong ngăn kéo ra một bài thi khác, nói.

"Còn một đề thi này, cho cậu."

Thời Bất Phàm hơi không biết phản ứng thế nào, tự niệm trong đầu đây là món quà đầu tiên cậu tặng mình, đại phát từ bi nói.

"Không biết câu nào hỏi cậu được không?"

"Ừm." Chân Nguyên Bạch vui vẻ đồng ý.

Hai người vùi đầu vào làm đề, Thời Bất Phàm sờ sờ vành tai của mình, lúc hắn đang suy nghĩ hay làm ra thói quen này.

Chân Nguyên Bạch phát hiện ra thói quen nhỏ này của hắn bởi vì Thời Bất Phàm hỏi quá nhiều câu, hai người đều làm rất chậm, nửa tờ đề cũng làm không hết, điện thoại Thời Bất Phàm đã bất ngờ reo lên.

Thời Bất Phàm nhận điện thoại rồi nhướng mày.

"Được, biết rồi, đợi tôi đến."

Hắn cất đề thi, nói: "Đi theo tôi."

Hắn dùng giọng điệu ra lệnh, Chân Nguyên Bạch ấp úng hỏi.

"Đi với cậu đến đâu?"

"Đưa cậu đi trải đời."

Chân Nguyên Bạch bị hắn kéo ra ngoài, đi qua cửa lớn trường học, đi qua con đường chỗ Thời Bất Phàm bị ngã, cậu theo bản năng nhìn biểu tình trên mặt đối phương, đối phương không có chút phản ứng gì khác, tiếp tục kéo cậu.

Đi đến tận một rừng cây nhỏ, Chân Nguyên Bạch bỗng nhiên dừng bước, Thời Bất Phàm không thấy cậu nhúc nhích, quay đầu lại.

"Sao vậy?"

"Đến đây làm gì vậy?"

"Đến thì biết."

Chân Nguyên Bạch không thể không đi theo hắn thêm mấy chục mét nữa.

Mặt trời mùa thu phủ một lớp ánh hoàng hôn lên những chiếc lá chưa rụng, Chân Nguyên Bạch nhìn thiếu niên trường số 3 lúc sáng vênh váo đang ngồi trên mặt đất, Khâu Tinh và Minh Mạch nhìn cậu ta chằm chằm, Diệp Liêm thì tựa vào thân cây mọi lúc mọi nơi chơi game.

"Anh Thời" Khâu Tinh còn chưa nói gì thiếu niên kia đã cười với Thời Bất Phàm.

"Là tôi không biết phép tắc, không nên mang theo nhiều người đến bắt nạt một mình cậu, tôi sai rồi, thật đấy."

Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cái, kéo Chân Nguyên Bạch từ sau đến, nói.

"Mày đánh tao thì cũng không sao nhưng đánh ân nhân của tao thì là chuyện lớn rồi đấy, biết không?"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Thiếu niên rất khéo léo biết tiến lui.

"Anh Thông Minh, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cậu, buổi trưa cảnh sát Tống tìm tôi nói chuyện rồi, tôi... Còn viết bản kiểm điểm một vạn từ nữa, mất cả buổi đấy, tha cho tôi đi mà."

Lần đầu tiên trong cuộc đời Chân Nguyên Bạch được một tên đầu đường xó chợ gọi là"anh", chân muốn nhũn cả ra, trốn sau lưng Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm lại kéo cậu ra.

"Sợ cái gì, lúc sáng tên kia còn gọi cậu là Chân Ngu Ngốc đấy quên rồi à? Chửi cậu ta đi."

Diệp Liêm nhấc mắt nhìn qua, Khâu Tinh và Minh Mạch cũng ngu người luôn.

"Từ đã, Thời Ca, cậu không đánh tên đó à?"

"Mấy cậu im trước đã." Thời Bất Phàm chỉ vào thiếu niên kia nói với Chân Nguyên Bạch.

"Chửi cậu ta."

Chân Nguyên Bạch không dám mắng, cậu cảm thấy Thời Bất Phàm đang gây phiền phức cho mình, cậu mà chửi, sau này bị cậu ta chặn đánh thì sao?

"Nếu cậu không mắng thì tôi đánh giúp cậu."

Thời Bất Phàm xắn tay áo lên, mặt thiếu niên kia tái mét, hét lên.

"Anh Thông Minh! Anh Chân! Cậu mắng tôi đi, tôi không đánh cậu đâu, tôi biết phép tắc mà, cậu mau chửi tôi đi!"

Thời Bất Phàm nhìn Chân Nguyên Bạch, cậu nhìn khuôn mặt đầy vết thương của thiếu niên, rồi nhìn vết thương nhỏ trên trán Thời Bất Phàm, cuối cùng cũng hơi giận, l*иg ngực trướng đầy cơn giận, nói lớn.

"Cậu, cậu là rắm ấy!"

Cậu cảm thấy mắng xong rất sảng khoái, trong lòng rất cảm kích Thời Bất Phàm, nhưng cũng hơi sợ, nhẹ giọng nói.

"Chửi rồi, thả cậu ta đi đi."

Thời Bất Phàm im lặng hồi lâu.

"Phì..." Diệp Liêm phụt cười, nói.

"Thời Ca, thế này không được đâu, cậu tự mình dạy đi."

Khâu Tinh nói trước.

"Cậu mau chửi mẹ nó đi!"

Minh Mạch nói.

"Cậu học theo tôi này, bà nội mày!"

Chân Nguyên Bạch không nói, cậu cũng không phải là không biết chửi người, cậu chỉ sợ cậu mắng nặng quá sẽ chọc phải tai họa, hôm nào đó sẽ bị đánh nhập viện, đời ngắn lắm, nếu mất tay mất chân thì cũng không đáng.

Khâu Tinh vẫn đang nói.

"Cậu chửi nó là đồ ngu!"

Minh Mạch cũng dạy dỗ.

"Trù ẻo nó sinh con không có xx!"

Diệp Liêm rất hiểu chuyện.

"Cậu không mắng cậu ta cũng được, giúp Thời ca đánh cậu ta hai cái đi."

Thiếu niên kia trừng mắt nhìn, nghĩ, học sinh ngoan đúng là học sinh ngoan mà, chửi người khác còn phải đợi người khác dạy, đánh người cũng phải do người khác giục.

Thời Bất Phàm nhìn cậu ta một cái mặt cậu ta lập tức trắng bệch, một lúc lâu sau nói

"Cậu đánh hay là để tôi đánh giúp cậu?"

Thiếu niên kia run run, lại hét lên.

"Anh Chân, anh Thông Minh, cậu đánh tôi đi, cầu xin cậu đánh tôi đi!"

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Anh Thông Minh?

Nguyên Nguyên: Cậu, cậu đừng có gọi như thế.

-------------------------