Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 17.2

Tim Chân Nguyên Bạch đập nhanh hơn, cậu hít vào vài hơi, đột nhiên bật dậy, cầm cặp sách, đổi giày, đóng cửa lại vào thang máy.

Cậu khá lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cửa thang máy vừa mở cậu liền chạy như bay ra ngoài tìm Thời Bất Phàm.

Có trời mới biết sao cậu muốn tìm hắn, nhưng cậu cảm thấy đi một mình rất không an toàn, như bất cứ lúc nào ba cậu cũng có thể lôi cậu về đánh cậu một trận vậy.

Khi cậu lao ra khỏi tòa nhà, thiếu niên đang dựa tường cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thân ảnh đang chạy bịch bịch kia miệng hơi nhếch lên, như là sói thành công dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, mẹ kế thành công đút táo độc cho Bạch Tuyết, nhét điện thoại vào túi, hắn duỗi chân đuổi theo.

Thời Bất Phàm đi thật sự quá nhanh, Chân Nguyên Bạch thở hổn hển nhìn xung quanh trạm xe buýt, tự nhiên lại do dự xem có nên lên xe buýt đến trường không, bả vai bất chợt bị vỗ một cái, Cậu quay đầu đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Thời Bất Phàm.

Tâm tình bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, cậu quay đầu nhìn xe buýt, lòng bàn tay cọ lên người, mím chặt môi.

Lúc đến trường thì đã vào tiết hai, Chân Nguyên Bạch hít lấy bầu không khí sáng sủa của phòng học đầy mùi sách vở, hạnh phúc vùi đầu vào học tập.

Trên đời này không có việc gì vui vẻ bằng việc học cả.

Đôi lúc Chân Nguyên Bạch còn sợ, sau này rời trường cậu phải làm sao, cậu muốn được học cả đời, đối với cậu mà nói, trên đời này rất nhiều việc khổ chỉ có việc học là ngọt ngào nhất.

Sau khi tan học, Thời Bất Phàm lại đột nhiên gọi cậu.

"Chạy nhanh thế làm gì? Vội về nhà nghe mắng à?"

Đúng là Chân Nguyên Bạch nghĩ thế thật, chết sớm siêu sinh sớm, dù Chân Bình Tân không đánh cậu thì cũng mắng cậu thôi.

"Không cần vội."

Thời Bất Phàm lại đầu độc tư tưởng cậu.

"Cậu chờ đến lúc cả ba và mẹ cậu đều về nhà rồi hẵng về, mẹ cậu mà cũng cảm thấy ba cậu hơi quá đáng thì ba cậu kiểu gì cũng bị dì ấy trách cứ, đến lúc ấy cậu về thì chú cũng biết sai rồi, sẽ không mắng cậu nữa đâu."

Chân Nguyên Bạch bị hắn ôm bả vai kéo vào ngực.

"Vậy nếu mẹ tôi cũng cảm thấy ba đúng thì sao?"

"Chút nữa cậu gọi điện cho ba cậu, nói với chú ấy là cậu muốn ở lại ký túc xá, xem chú ấy nói thế nào, nếu ba cậu vẫn giận thì cậu tiện thể ở lại ký túc xá luôn không về nhà nữa, ở một tuần liền, dù ba cậu có giận đến mấy cũng hết thôi, còn nếu ba cậu không giận thì tức là mẹ cậu đã mắng chú ấy rồi, cậu muốn về nhà thì về."

Chân Nguyên Bạch bán tín bán nghi, cậu rũ vai ra khỏi cánh tay Thời Bất Phàm, nói.

"Vậy tôi quay lại làm thêm hai đề thi nữa."

"Đề thi thì có gì hay mà làm chứ?"

Thời Bất Phàm nhanh chóng đi tới, nói.

"Đưa cậu đi ăn nha."

"Tôi không đi."

Chân Nguyên Bạch bước nhanh về phòng học, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi chân dài của Thời Bất Phàm.

Cậu vô cùng buồn bã, trước khi mất trí nhớ Thời Bất Phàm ghét cậu thế mà sao mất trí nhớ lại có mấy suy nghĩ như vậy với cậu chứ? Hắn không thấy kỳ lạ sao?

Trong phòng học đã không còn ai nữa rồi, tiết tự học cũng chưa bắt đầu, mọi người đều đã về ký túc xá làm việc cần làm rồi.

Chân Nguyên Bạch lấy đề thi của mình ra đặt lên bàn, Thời Bất Phàm ngồi lên ghế đối diện cậu, nâng má nói.

"Tờ giấy này có gì tốt sao, còn hấp dẫn hơn cả một bữa ăn thịnh soạn à?"

"Một bữa ăn chỉ no bụng trong một lúc thôi, tri thức thì no bụng cả đời."

Chân Nguyên Bạch lấy bút ra, ngẩng đầu nói.

"Cậu không đi tìm bọn Diệp Liêm à?"