Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 58: Chân Của Người Thơm Hơn Chân Của Vương Lão Nhị Bán

Thượng Quan Yên Uyển liếc mắt nhìn Bánh Bao, sau đó liền thu hồi tầm mắt, nhìn về mấy người ở phía sau: “Chúng ta vào thôi.

Nếu ngoan ngoãn như thế, chậc, vậy ở lại đi, đừng gây ồn ào là được."

Thu Khinh rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, cảm giác nàng ta vừa đứng ở đó xem một vở kịch vậy.

Nàng ta bước như bay đi đến bên người Thượng Quan Yên Uyển, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, người giải quyết hai tiểu quỷ kia rồi sao? Bọn họ là ai? Có phải rất khó đối phó hay không?”

Thượng Quan Yên Uyển mặt mày giãn ra: “Là hai tiểu quỷ miệng còn hôi sữa, một tên yêu tiền, một tên thích ăn.”

Vậy chẳng phải là rất dễ đối phó sao? Thu Khinh trong đầu hiện lên suy nghĩ, khóe miệng cong lên, cùng đi theo vào.

Bánh Bao thấy mọi người đều đã bước vào cửa, lúc này mới chậm chạp xoay người đi về phía cánh rừng, nhỏ giọng hô: “Nguyên Bảo ngươi ở đâu?”

Vừa đi được vài bước, Nguyên Bảo còn chưa tìm được, nhưng lại thấy được một chùm ánh sáng màu vàng đang di chuyển về hướng này.

Bánh Bao nheo mắt nhìn một cái, nghĩ cũng không nghĩ, liền chạy vào Quỷ Môn Quan.

Mới vừa vào cửa liền hô lớn: “Chủ nhân, chủ nhân, không hay rồi, có người tới.”

Thượng Quan Yên Uyển đang đứng trước quan tài làm bằng gỗ màu đỏ, nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn nóc nhà lung lay sắp đổ, xà nhà giăng đầy mạng nhện kia, cảm nhận sâu sắc được cái gì gọi là nhà chỉ có bốn bức tường.

Nơi này lâu năm không tu sửa, căn bản chỉ còn là một đống đổ nát.

Nàng sâu kín thở dài một hơi, Nguyên Bảo tuy có chút ba hoa, lại yêu tiền, nhưng nói rất đúng, tòa nhà này nên đổi.

Vừa nghĩ như vậy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ầm, mới đầu còn tưởng Nguyên Bảo đã trở lại. Nhưng khi quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Bánh Bao.

Thượng Quan Yên Uyển thấy khuôn mặt của hắn ta giống như tôm bị nướng chín, còn toả ra hơi nóng, nhịn không được nói: “Bánh Bao, làm sao vậy? Ngươi từ từ nói, là ai tới? Là người hay quỷ?”

Xích Ly đang ở trong phòng vội vàng dọn dẹp, muốn tìm một chỗ để có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên nghe nàng lên tiếng, liền chạy ra ngoài: "Công chúa, làm sao vậy? Là ai tới?”

Thượng Quan Yên Uyển đan đôi tay vào nhau, lên tiếng: “Ta cũng không biết, cũng đang muốn hỏi là ai tới.”

Bánh Bao vừa đứng vững, thở hổn hển mà nói: “Chủ nhân, ta vừa mới ra bên ngoài tìm Nguyên Bảo, thì thấy có hai người đang lén lút, cầm đèn, đi về hướng này.”

Thượng Quan Yên Uyển mày nhăn lại, trầm giọng nói: “Nói như vậy, thì đó là người.”

Ánh mắt Xích Ly lóe lên: “Công chúa, bây giờ là nửa đêm, không ở nhà ngủ, lại đến nơi rừng rậm hoang vu hẻo lánh này, xem ra là có chuyện cầu, tám chín phần là đến tìm chúng ta.”

Thượng Quan Yên Uyển gật đầu: “Ngươi nói không sai, ta cũng cho rằng là như vậy. Xích Ly, ngươi cùng Võng Sinh đem quan tài gỗ này dọn đến hậu viện đi, để ở nơi này thực sự có chút dọa người.

Hiếm khi có người muốn tới cửa làm ăn, cũng không thể để bị dọa chạy mất, Thu Khinh, ngươi tới đem chiếc ghế kia dựng sát vào, tốt xấu gì cũng phải có chỗ để ngồi a.”

Lượng Sát thấy mình không có việc gì làm, liền muốn đem Đông Âm cho Thu Khinh, trầm giọng lên tiếng: “Việc ở đây để ta làm, ngươi đỡ nàng ta đến phía sau tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”

Dứt lời, không đợi Thu Khinh mở miệng, liền đẩy củ khoai lang nóng bỏng là Đông Âm vào l*иg ngực của Thu Khinh.

Mấy người nhanh chóng phân công nhau làm việc, Thượng Quan Yên Uyển và Bánh Bao đứng cạnh nhau, cùng nhìn về hướng cửa lớn cũ nát.

“Chủ nhân, Âm Dương Nha Môn của chúng ta sẽ khai trương sao?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới ngày đầu tiên nhận chức, đã có sinh ý tìm tới cửa, xem ra là một khởi đầu tốt.”

“Chủ nhân, người nhìn không giống với nữ nhi gia đình bình thường khác, nên không biết sợ sao? Về sau luôn phải thường xuyên ra ngoài bắt quỷ a.”

"Xem ra ngươi có rất nhiều kinh nghiệm, ta còn nghĩ rằng ngươi chỉ biết ăn, trước kia ta không ít lần đi theo quỷ phán quan trước ra ngoài bắt quỷ.”

“Đó là đương nhiên, đừng nhìn ta nhỏ, ta vậy mà rất có năng lực đó, tuy rằng ta ăn cũng rất được, hắc hắc. Chủ nhân, thật ra ta dễ nuôi lắm, mỗi ngày chỉ cần có bánh bao thịt ăn là được rồi.”

“Mỗi ngày đều chỉ cần bánh bao thịt sao? Yêu cầu này xác thật rất dễ, thật ra dù là mỗi ngày ăn sơn hào hải vị, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi, rốt cục ngươi cũng nói, ta không phải cô nương bình thường.”

“Sơn, sơn hào hải vị? Thật vậy chăng? Chủ nhân? Đều do trước kia ăn uống quá kém, nên phẩm vị của mình bị hạ thấp, xem ra ta phải cân nhắc một chút.”

“Tên nhóc nhà ngươi, cái đầu tuy không lớn, nhưng tâm nhãn thì không thiếu, suýt chút nữa bị bề ngoài xuẩn manh của ngươi lừa. Nhưng mà, ngươi đứng cách ta một chút rồi nói chuyện đi, không cần cứ ôm lấy chân của ta như vậy.”

"Vâng, trên người của chủ nhân thật thơm nha, so với đùi gà của nhà Vương lão nhị bán ở Thanh Bình trấn còn thơm hơn.”

“....”

“Thật sự, chủ nhân, nhà Vương lão nhị bán đùi gà rất thơm đó.”

“Ngươi nên lau sạch nước miếng đi..”

“Vâng, chủ nhân, hai kẻ lén lút kia đã tới.”

“....”