Quốc Sư, Công Chúa Lại Đi Gặp Quỷ Rồi

Chương 57: Không Cần Phải Vả Mặt, Người Ta Đã Rất Tròn Rồi

Thỉnh cầu?

Thượng Quan Yên Uyển thu hồi suy nghĩ, khoé miệng nhếch lên một nụ cười ẩn ý khó mà phát hiện, nhìn về phía Nguyên Bảo, với khuôn mặt vô cảm kia: “Ngươi muốn thỉnh cầu gì?”

Nguyên Bảo lập tức kéo Bánh Bao đến trước mặt, dùng một tay nhéo chiếc cằm mập mạp của hắn ta dùng sức siết chặt nó: “Chủ nhân, hãy nhìn xem hai người bọn tôi bên ngoài, có vẻ đều rất tròn trịa và cơ bắp nhưng thật ra đều bị chết đói tại rừng U Minh này.

Chủ nhân, người không biết đâu, chủ nhân trước đi cũng đã một tháng rồi, hai người chúng tôi một giọt cơm cũng chưa ăn, đi hai bước liền có thể ngất xỉu, sau này sao có thể tiếp tục canh giữ cửa.

Chủ nhân, xin người thương xót, hãy cho chúng tôi ăn chút gì đi, nếu không thì người cũng có thể cho một ít tiền, chúng tôi có thể tự mình đến quỷ thị mua.”

Lời này nói ra thật lòng, người nghe phải rơi lệ, thương tâm.

Nếu không phải nàng đứng trước mặt hắn ta, Thượng Quan Yên Uyển có lẽ đã bị hắn ta làm cảm động rồi.

Từ lúc chào đời tới nay, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi mắt trợn ngược lên, nói những lời vô nghĩa với một cách nghiêm túc, ngạch, quỷ.

Thấy rằng nếu hắn ta lại véo nó xuống một lần nữa, cái cằm tròn vo kia của Bánh Bao sẽ phải trật khớp, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, đôi mắt đã bị bóp thành một khe.

Xem ra là đánh cướp không thành, chuẩn bị đổi kế hoạch, mục đích chỉ có một, tiền!

Thượng Quan Yên Uyển thật sự bị hai kẻ dở hơi này thuyết phục, nàng vẫy tay hướng đến Mị Vũ: “Mị Vũ, ngươi đi một chuyến tới thị trấn lân cận đi.”

Mị Vũ quay đầu nhìn về phía nàng, “Công chúa, người có chuyện gì giao cho thuộc hạ làm sao?”

Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy lời này có chút khó để có thể mở lời, nhưng rốt cuộc vẫn nói: “Ừm, ngươi tìm trong thị trấn có cửa hàng nào bán vàng mã thì mua một ít về, sau đó đốt cho một người tên Nguyên Bảo.”

Mị Vũ ngay cả lông mày cũng chưa động một chút, chỉ thấp giọng đáp một từ, “Vâng.”

Nguyên Bảo thấy hắn ta xoay người muốn rời đi, liền buông cằm của Bánh Bao ra, bổ nhào đến bên chân Thượng Quan Yên Uyển mà lay ống quần nàng, nói: “Chủ nhân, chờ chút đã!”

Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy lạnh cẳng chân, nhấc chân muốn đá hắn ta sang một bên, nhưng hắn ta như được mọc lên ở trên đùi nàng vậy, không chút sứt mẻ, đôi chân nàng bị hắn ta gắt gao mà ôm lấy

“Chủ nhân, chủ nhân, ta còn chưa nói xong đâu! Nếu đi thì thuận tiện mua cái toà nhà lớn đi ạ!

Người nhìn xem Âm Dương Nha Trang này của chúng ta, nhiều năm không tu sửa, giờ nó đã hư hỏng, đổ nát, nơi này có còn là nơi quỷ có thể ở!

Quỷ phán quan đời trước chính là ghét bỏ điều kiện làm công tồi tệ ở nơi này, nên mới đưa ra đề nghị muốn từ chức với Diêm Vương!

Chủ nhân, chúng ta hãy một lần nữa đặt mua một tòa nhà xa hoa một chút đi, về sau khi người xử lý việc quan trọng vào mỗi tối, tâm tình của người cũng sẽ thoải mái hơn phải không?”

Thượng Quan Yên Uyển ngẩng đầu nhìn tòa nhà đổ nát trước mặt, buộc phải gật đầu chấp nhận, tuy nói tiểu quỷ này có chút hư vinh, nhưng cái chủ ý này quả thật không tồi.

“Mị Vũ, thuận tiện hãy mua một tòa nhà đắt nhất rồi liền đốt nó ở đây.”

Mị Vũ đứng lại, chắp đôi tay hành lễ: “Vâng, công chúa.”

Sau khi nghe nàng nói như vậy, trong đôi mắt Nguyên Bảo liền phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, liên tục bái dưới chân Thượng Quan Yên Uyển, cố nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu: “Chủ nhân, tuy đã có phòng ở, nhưng còn cần đặt mua một ít đồ dùng ở nhà nữa, nếu không thì toà nhà này chỉ là một gian phòng trống chẳng có gì, cũng không thể sinh hoạt a.”

Thượng Quan Yên Uyển xoa xoa huyệt thái dương, thanh âm không tự chủ được mà có chút lớn: “Ngươi muốn cái gì, tốt nhất ngươi nên nói xong một lần, nếu không……”

Nguyên Bảo vừa nghe lời này liền nhảy ra khỏi đùi nàng với một tiếng được phát ra “Tạch”, đem bàn tính ở sau thắt lưng cầm trong tay, lại bắt đầu bùm bùm gõ.

“Trâu ngựa, gà vịt, đồ dùng ăn uống, nha hoàn, gã sai vặt, xe ngựa, núi vàng núi bạc, cây rụng tiền……”

Thượng Quan Yên Uyển nhếch nhếch khóe miệng, đáy mắt hiện liện tia giễu cợt: “Nguyên Bảo, kiếp trước ngươi nghèo lắm hay sao hả?”

Nguyên Bảo cứ thao thao bất tuyệt mà đếm, nghe vậy liền kích động mà thè lưỡi ra đến một nửa: “Chủ nhân, người sao lại biết được?”

Cái quái gì thế, nó là quỷ với phạm vi năm trăm dặm à!

Thượng Quan Yên Uyển duỗi tay ra, thật muốn tát chết hắn ta, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ phát ra một tiếng mà nói: “Mị Vũ, ngươi có thể mua được gì thì cứ mua, sau đó đem tới nơi này đốt.”

Mị Vũ nhìn Thượng Quan Yên Uyển một chút là đá chân, một chút là duỗi tay, cảm giác có chút quỷ dị, nhưng trên mặt lại không thể hiện bất kì cảm xúc nào: “Vâng, công chúa.”

Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi.

Lúc này Thượng Quan Yên Uyển mới quay đầu nhìn về phía Nguyên Bảo: “Giờ thì ngươi đã vừa lòng chưa, Nguyên Bảo tiên sinh?”

Nguyên Bảo vui sướиɠ mà không biết trời đất gì cả, bàn tính nhỏ treo lơ lửng giữa không trung, hai bàn tay nhỏ nhanh chóng mà bấm, miệng lẩm bẩm: “Làm được rồi, làm được rồi, ta phát tài rồi!

Lúc còn sống vẫn luôn muốn làm phú ông có trăm vạn trong tay, không nghĩ tới sau khi chết mơ ước có thể trở thành sự thật!

Ta có phải đang nằm mơ không? Bánh Bao, Bánh Bao ngươi mau véo ta một cái đi!”

Thượng Quan Yên Uyển trực tiếp đá một chân lên: “Không cần làm phiền Bánh Bao, vẫn là để người làm chủ nhân như ta giúp ngươi tỉnh táo lại một chút.”

“A a a! Đau quá! Mông của tôi! Tôi không phải đang nằm mơ! Tôi sẽ trở thành phú ông!”

Khi giọng nói cuối cùng được phát ra, quỷ ảnh cũng biến mất giữa trời đêm.

Thượng Quan Yên Uyển cảm thấy không khí đã trở nên tươi mát hơn, khoé miệng nàng cũng nhếch lên với ánh mắt sắc lạnh mà nhìn về phía Bánh Bao, đã xử lý được một con quỷ, giờ chỉ còn lại một con thôi.

Nhận thấy mí mắt cứ nháy, Bánh Bao liền phát giác được nguy hiểm đang đến gần, nuốt nước bọt, trong lòng hạ quyết tâm, đem cốt xương trong tay mà hắn gặm không biết bao lâu quăng ra ngoài.

Hắn ta lấy đôi tay che lại khuôn mặt mũm mĩm của mình, đáng thương mà nói: “Chủ nhân, không cần phải vả mặt, người ta đã rất tròn rồi.”