Nuông Chiều Thằng Ngốc

Chương 2

Mới sáng sớm hắn đã nghe phòng bên cạnh truyền đến tiếng gào khóc to lớn, nghe giọng thì giống thằng ngốc nhưng tại sao lại khóc...

Cậu thiếu niên lúc này không còn lấm lem nữa, gội rửa đi những vết nhem nhuốc thì lộ ra làn da trắng bóc như trứng gà, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời nổi lên từng tầng hơi nước óng ánh giọt nước mắt như lúc nào cũng chỉ trực chờ để rơi xuống. Đôi môi hồng nhuận mím chặt để không tỏ ra sợ hãi khi ở nơi lạ lẫm.

Tối hôm qua, Đường Đường đã đồng ý hứa với hắn là sẽ ngoan ngoãn đi ngủ rồi ngày mai sẽ được chơi gấu bông nhưng có chuyện gì để cậu gào khóc như vậy... hắn nhớ là thằng ngốc rất ngoan mà.

Tiếng bước chân dồn dập đang hướng về phía cửa phòng hắn, hắn nghe rất rõ thậm chí thằng ngốc còn lẩm bẩm gì đó... hắn coi như không nghe thấy tiếp tục nhìn vào trang sách...

Cánh cửa vội vàng mở ra rồi lại vội vàng đóng lại, hơi thở dồn dập của thằng ngốc như đang thể sợ hãi điều gì đó.

"Thẩm... Thẩm Xuyên cứu Đường Đường với... có người muốn ăn Đường Đường... rất hung dữ.

Ăn Đường?

Cũng bình thường mà nhỉ.

Đột nhiên cánh cửa phòng của hắn mở ra, tên quản gia già quần áo sộc sệch nhìn Đường Đường với ánh mắt thèm thuồng.

"Chủ nhân, tôi... đang dạy lễ nghi cho cậu ấy."

"Không muốn... không muốn... ông đòi cởϊ qυầи áo của tôi.... rồi muốn ăn tôi... tôi ghét ông"

Cái miệng nhỏ nhắn nức nở chốn trong chăn trên giường của hắn mà lên án. Thì ra là thèm ăn Đường theo nghĩa khác, cũng gan lớn đấy. Con mèo này hắn nhặt về nâng trong lòng bàn tay, hắn chưa dám nặng lời với thằng ngốc mà đã có người muốn tổn hại thằng ngốc của hắn. Giỏi rất giỏi.

"Nói dối, chủ nhân không thể tin lời của thằng ngốc đó."

Đường Đường trốn ở trong chăn nấc cục liên hồi, vừa nấc vừa lên án lão quản gia.

"Ngốc, lại đây kể cho tôi có chuyện gì nào ? Tôi sẽ bảo vệ cậu được không?"

"Thật sao?"

"Ừ"

Lão quản gia đã toát mồ hôi lạnh rồi, lão biết chủ nhân đặc biệt thích dùng giọng nói dỗ dành với người mà bản thân xem trọng. Lão biết đời lão đến đây cũng tàn rồi.

"Chủ nhân... chủ nhân tôi sai rồi... tôi tôi... xin ngài hãy tha lỗi cho tôi...

Lão lắp bắp quỳ rạp xuống sàn nhà, tầm 1 phút sau thì lão đã được người đem xuống để sử lý. Nhưng lỗi chưa chắc là do lão...

Chuyện là sáng nay, lão lên phòng thằng ngốc để gọi cậu dậy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đáng yêu và đôi chân trần của tên ngốc, lão như bị ma ám mà lao vào tên ngốc đó... Lão biết tên ngốc đó có lẽ là người đẹp nhất lão từng thấy.

"Giờ chui ra được chưa?"

"Ưʍ...buồn ngủ... muốn ngủ..."

Thì ra là trốn trong chăn lâu quá nên buồn ngủ sao? Đúng là chỉ có tên ngốc mới như vậy mà.

Hắn cười nhẹ đẩy xe lăn đến cạnh giường, đắp kín chăn cho Đường Đường rồi lại nhìn từ trên xuống dưới người cậu .

"Ngốc mà cũng đẹp nhỉ?"

Tầm mắt hắn lạnh lẽo nhìn vào vết bầm trên cổ tay thằng ngốc, chắc là do lão già kia gây ra... hắn không biết cảm xúc này là gì, hắn chỉ biết không ai được đυ.ng vào thằng ngốc của hắn dù chỉ một cọng tóc.

Hắn cảm thấy hoang mang về bản thân mình, trước đó Thẩm Xuyên dự định đón thằng ngốc về rồi cho nó một căn nhà, cưới cho nó một người vợ đảm đang tháo vát. Còn giờ thì sao? Hắn lại muốn chói chặt thằng ngốc lại để cho nó ở bên cạnh hắn.

"Hức... hức... hức... mẹ... mẹ ơi Đường Đường muốn... mẹ... huhu... mẹ"

Tự nhiên thằng ngốc lại khóc nấc lên, chắc trong mơ gặp ác mộng đây mà. Nhìn vẻ ngu ngốc của cậu hắn lại nở nụ cười ôn hoà mà chính hắn cũng không biết ...

Để Đường Đường ngủ trên giường còn hắn xuống nhà sử lý lão già ngu xuẩn kia nhỉ.

Dưới phòng khách, lão già đó đã bị trói chặt lại miệng thì bị nhét vải, hắn cảm thấy lão này mồm miệng rất to nhỡ đâu khi bị đánh sẽ làm thằng ngốc tỉnh giấc. Chậc, vậy thì không ổn nha khó lắm hắn mới dỗ dành được thằng ngốc ngoan ngoãn đó.

"Ưʍ... ưʍ... cứu..."

Lão ú ớ vì bị đá lên người, tuổi già nên xương cốt răng rắc vỡ vụn. Dần dần tiếng ú ớ cũng im bặt mấy tên vệ sĩ cao lớn cũng dừng chân đi đến cạnh xe lăn của người đàn ông.

"Chủ nhân lão đã tắc thở"

"Đêm đi cho chó gặm đi... à còn con gái lão thưởng cho mấy người."

Con sói hắn nuôi như chó sau nhà, không biết đã ăn bao nhiêu xương người nữa...

Tối

"Ưʍ... trời đã tối rồi... đây là phòng của... ai..."

Thằng ngốc mơ màng tỉnh dậy, lăn lộn một vòng quanh giường thì chẳng tìm được con gấu bông nào, mắt đã phiếm đỏ, mũi thì đỏ ửng như quả dâu chín ... môi mím thật chặt để không phát ra tiếng khóc. Cậu sợ hãi căn phòng này thật tối, lại còn trống rỗng đến đáng sợ...

Đột nhiên, cửa phòng mở người ngồi trên xe lăng tiến vào, khuôn mặt góc cạnh của hắn nở nụ cười với thằng ngốc còn đang ngơ ngác.

"Dậy rồi sao?"

"Ưʍ... Thẩm Xuyên ơi... Đường Đường muốn... muốn gấu bông... cho Đường Đường gấu bông đi"

"Không đói sao?"

"Không đói... chỉ muốn gấu bông thôi"

Ục... ục... bụng nhỏ của cậu kêu lên, câu trên phản câu dưới , bụng réo lên làm Đường Đường đỏ mặt vì đã nói dối.

"Đường Đường hơi đói..."

"Ăn xong tôi cho em gấu bông, được chứ ?"

"Được... được..."