Nuông Chiều Thằng Ngốc

Chương 1: Sống lại

Bầu trời đen kịt, gió tưởng chừng như đang thét gào, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống như đang khóc thương cho hắn vậy. Căn biệt thự xa hoa, tráng lệ, độc lai độc vãng giữa ngọn núi phủ đầy cây cối. Như người đó, một mình hắn, một lần nữa mở mắt ra trong cái thế tối tăm này.

Tại sao lại là một lần nữa ư? Bởi hắn đã xuyên không vào thế giới này đến hai lần. Thẩm Xuyên hắn từ cổ đại xuyên đến đây, hắn vốn là một hoàng đế cao cao tại thượng, làm chủ thiên hạ. Nhưng lại xuyên đến đây, một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi kì lạ đến khác thường, con người bình đẳng, tiền bạc lên ngôi.

Hắn dốc lòng học tập, dốc sức tìm tòi, vứt bỏ hoàn toàn áo bào cao quý của một vị vua đứng đầu thiên hạ, hắn xuyên đến khi là một sinh viên nghèo bị mọi người rẻ rúng khắp nơi, hắn học tập, hắn trèo lên từ đáy xã hội, trở thành một trong mười người xuất sắc nhất cả nước.

Hắn cũng có vợ, những tiểu thư nhà quyền quý, những minh tinh xinh đẹp, những ảnh hậu nguyện ý lên giường hắn. Hắn cảm giác mình đã trở thành lại vị vua cao cao tại thượng. Thế giới này cho phép lấy nhiều vợ, thậm chí đàn ông cũng có thể yêu nhau... Hắn thu hết các nàng vào dưới cánh của hắn, vốn cả sẽ che chở cho các nàng... Nào ngờ đâu, hắn bị phản bội... rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Nếu lúc đó vợ của hắn nguyện ý lấy tiền ra giúp hắn, thì đã không thảm hại như vậy. Nhưng chẳng một ai cưu mang hắn, người thường ngày bên gối hắn cũng quay mông bỏ đi, để lại cho hắn một ánh mắt thương hại. Hắn chết đi bởi vì đói, chết đi bởi vì khát, chết đi khi không còn một bộ phận nào trên cơ thể còn lành lặn.

Ngay lúc hắn chuẩn bị nhắm mặt có một con mèo lấm lem nói đúng hơn là một thằng ngốc lấm lem, nó cười thật tươi đi đến ngồi bên hắn trong con hẻm nhỏ, nó đưa cho hắn một mẩu bánh mì đã mốc, khuyên hắn nên ăn đi cho đỡ đói, rồi lại lấy trai nước bẩn thỉu không biết từ bao giờ đưa cho hắn như hiến bảo bối.

"Anh là ai? Sao lại ngồi đây... Mẹ bảo em là thiên thần nhỏ... còn anh... anh cũng là thiên thần sao"

Thằng ngốc tự lẩm bẩm một mình, hắn thì nhắm mắt lại xem như đây là ấm áp cuối cùng cái thế giới ghê tởm này dành cho hắn vậy. Một thằng ngốc và một tên vua tưởng chừng như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp, vậy mà bây giờ thằng ngốc lại là ánh sáng nhỏ của nhà vua.

Hắn thề nếu có thể gặp lại những con người đó lần nữa hắn sẽ tự tay lột da rút xương họ. Hắn sẽ cho mọi người biết thế nào là một bạo quân, không còn yêu đất nước của mình nữa sẽ kinh khủng như thế nào. À còn thằng ngốc nữa, chắc hắn sẽ cho cậu một căn nhà nhỏ để sống, vì trước khi chết hắn nghe cậu nói là muốn một căn nhà nhỏ có thật nhiều gấu bông và kẹo.

Thế mà ông trời cho hắn sống lại thật, nhưng không còn là sinh viên nghèo mà là một người tàn tật về thể xác lẫn linh hồn. Ông trời như đang nhắc nhở hắn rằng hắn không xứng đáng có được hạnh phúc vậy. Tuy là người tàn tật nhưng Thẩm Xuyên có một khối tài sản kếch xù, với bộ óc IQ 180 của hắn thì không gì là không thể.

Cảm ơn thân thể của cậu nhé Thẩm Xuyên, tôi sẽ hủy hoại nhân loại giống như cậu muốn.

"Đi tìm một thằng ngốc tầm 17 tuổi ở hẻm 441 về đây"

"Thưa chủ nhân đó là ở thành phố A, cách nơi này đến 7 ngày đi đường."

"Tôi cho các người 2 ngày, được chứ?"

"Vâng, thưa chủ nhân."

Thằng ngốc đó nói muốn mua thật nhiều gấu bông và kẹo nhỉ? Thôi thì cứ mua cho nó vậy. Trong vòng 2 ngày đó hắn cho người mua thật nhiều gấu bông, đủ mọi kích cỡ, hình dáng, một cửa hàng kẹo nhỏ nhỏ được mở ngay trong nhà. Thằng ngốc mà thấy hẳn sẽ rất vui vẻ đi.

Hắn thật mong chờ tên ngốc đó đến đây...

Hôm nay, một ngày nắng đẹp bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trời chiếu rọi vào căn biệt thự xa hoa tô điểm lên một màu vàng óng được dát vàng trên biệt thự. Ngoài cổng, tên vệ sĩ cao to đang ôm một cái bao tải ngọ nguậy kinh khủng...

Đi đến trước mặt chủ nhân, tên vệ sĩ ném mạnh bao tải xuống nền nhà lạnh lẽo, người trong tải đau đến co rúm lại. Chẳng cần nhìn hắn cũng biết người trong đó là thằng ngốc vì chỉ có thằng ngốc mới có nốt ruồi ở lòng bàn chân .

"Cởi ra đi"

Cậu thiếu niên vội vàng nhìn xung quanh, thì chợt giật mình thấy toàn gấu bông và kẹo rất nhiều, rất nhiều. Cậu há hốc mồm, đây là thiên đường sao? Đôi mắt sáng lấp lánh tham lam nhìn xung quanh, trên tay vẫn ôm chặt con gấu nhỏ bẩn thỉu...

" Oaaa thật đẹp quá..."

"Xin chào, bạn nhỏ."

Âm thanh lạnh nhạt không hề hợp với khí sắc ấm áp của căn nhà, thằng ngốc bị thu hút bởi âm thanh lạnh lẽo đó... quay đầu lại nhìn thì đối diện với cặp mắt âm trầm, bờ môi nhếch lên như đang đánh giá một con thú cưng...

"Xin chào ạ. Tôi tên là Đường Đường"

Đây là câu nói duy nhất thằng ngốc có thể nói lưu loát, là do mẹ đã dạy đó.

"Tôi là Thẩm Xuyên."

Đám vệ sĩ đứng bên cạnh đã ngây cả người, từ khi nào chủ nhân của bọn chúng biết nói tiếng người vậy, mọi lần mỗi câu nói như ác quỷ bò ra, từ khi nào mà biết chào người khác hả... Quá vô lý

"Đây là... là đâu... có thật nhiều gấu bông."

Thằng ngốc như chẳng cảm giác được mình đã rơi vào bẫy vẫn hồn nhiên nhìn khắp nơi.

"Đây là nhà tôi, cậu thích gấu bông sao?"

"Đúng... đúng ạ... anh có thể cho tôi sờ sờ chúng một chút không?"

Cậu biết mình là kẻ ngốc, cậu không được thông minh như người ta, mẹ nói cậu không được tùy tiện chạm vào đồ vật của người khác. Mới cả tay cậu bẩn như vậy nếu chạm vào bạn gấu bông xinh xinh bạn ấy sẽ khóc mất.

"Thôi ạ... không sờ nữa đâu... bạn ấy sẽ khóc mất"

Gấu bông chưa kịp khóc, đôi mắt của thằng ngốc đã phiếm hồng rồi, cậu tủi thân lắm, cậu rất thích gấu bông mà...

"Sờ đi , gấu bông sẽ không khóc đâu ."

"Thật sao...?"

"Ừ, sờ xong thì cậu phải đáp ứng điều kiện của tôi"

"Không được ...nghe lời người lạ"

"Ồ vậy nếu cậu chịu ở lại đây với tôi, tôi sẽ tặng cậu tất cả chỗ gấu bông và kẹo kia."

Đường Đường vẫn ngờ nghệch chưa hiểu, một lúc sau cậu cười tươi rói, như ánh mặt trời chiếu lên vậy, cậu cảm thấy ai tặng gấu bông đều là người tốt, huống chi người đó còn rất rất đẹp nên sẽ là người tốt đẹp trai.

"Tôi muốn ở cạnh... cạnh gấu bông hì hì."

"Ngoan quá, bé ngốc thật giỏi."

Đây là lần đầu tiên cậu được khen nên cậu càng cảm thấy người trước mặt càng đẹp trai lại còn tốt nhất trên đời nữa. Cậu ngốc cảm thấy mình thật thông minh.