Ân Nhân

Chương 5: Hội ngộ

5 giờ chiều, tại bệnh viện trung tâm thành phố

………………………………………………………….

"Này! Hai anh! Các anh đến thăm bệnh sao?" – Một nữ y tá đang ngồi cặm cụi ghi chép hồ sơ bỗng đứng bật dậy khi trông thấy hai người đàn ông lạ mặt, vẻ ngoài hầm hố vừa đi vào.

Một trong hai người đàn ông nọ mỉm cười nói:

"À phải phải! Chúng tôi là bạn của anh Trịnh Gia Thành. Không biết anh ấy nằm ở phòng nào vậy nhỉ?"

Nữ y tá nheo mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt, cả hai đều có vóc dáng cao lớn nổi bật, ăn mặc kín đáo quá mức, mặt lại bịt khẩu trang kín mít, một trong hai người thậm chí còn đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che hết cả đôi mắt. Dáng vẻ của hai người này thực sự có chút đáng ngờ.

"Các anh thực sự là bạn của anh Trịnh Gia Thành?" – Nữ y tá hỏi lại trong khi nhìn vào màn hình máy vi tính xem xét gì đó.

"Chà! Tôi không biết là y tá ở đây lại quan tâm tới các mối quan hệ của bệnh nhân như vậy đấy! Chúng tôi dĩ nhiên là bạn của Gia Thành rồi. Cô có gì không vừa lòng sao?" – Người đàn ông bật cười nói.

Nghe tới đây, nữ y tá có chút hơi ngượng ngùng, vội nói khỏa lấp:

"Bệnh nhân Trịnh Gia Thành nằm ở phòng VIP 203 khoa Chấn thương Thần kinh. Đó là phòng VIP thuộc chế độ chăm sóc đặc biệt, mỗi lần thăm bệnh không được quá 1 giờ đồng hồ. Mong các anh chú ý cho!"

"Được! Cảm ơn cô!"

Nói xong, hai người đàn ông lập tức rời đi. Thấy bóng họ vừa khuất dạng sau hành lang dẫn ra thang máy, nữ y tá lúc nãy vội vã bấm điện thoại gọi cho một ai đó, giọng hết sức kính cẩn:

"Phu nhân! Vừa nãy có 2 người đàn ông vẻ ngoài đáng ngờ tới nói là muốn thăm cậu Thành. Họ lên phòng bệnh rồi. Bây giờ tôi phải làm gì ạ?.........Theo dõi sao? Vâng vâng! Tôi hiểu rồi ạ. Phu nhân yên tâm!"

Vừa lúc đó, phía hai người đàn ông nọ cũng đã lên đến nơi. Cánh cửa phòng bệnh 203 vừa bật mở, người đội mũ lưỡi trai bước vào trước. Ngay trước mắt anh ta lúc này là một người đàn ông gầy nhẳng đang nằm lọt thỏm giữa giường bệnh, một mặt nạ thở ô xi lớn che gần hết mặt, đôi mắt người bệnh nhắm nghiền, dáng vẻ bình thản như đang ngủ.

Lúc này, anh ta mới từ từ cởi bỏ mũ lưỡi trai và tháo chiếc khẩu trang to bè trên mặt ra, để lộ cái đầu húi cua ngắn choằn và khuôn mặt lạnh băng không chút thần sắc.

"Tôi sẽ canh ở ngoài cho. Nãy giờ chắc là bị chú ý rồi! Cậu nhanh lên đấy!" – Người đàn ông còn lại nói trong khi vặn tay nắm cửa bỏ ra ngoài.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại hai người, một người đang nằm im lìm trên giường bệnh và một người đứng lặng lẽ bên cạnh, cả hai đều mang khuôn mặt na ná như nhau.

Người thanh niên cắt tóc húi cua nhìn bệnh nhân đang nằm kia hồi lâu, rồi đôi môi chợt nhếch lên thành một nụ cười:

"Đúng là không ngờ nhỉ? Anh trai! Rằng chúng ta lại hội ngộ trong hoàn cảnh chết tiệt này…"

Người kia vẫn nằm im lìm, bất động, đáp lại người thanh niên chỉ có tiếng máy trợ tim kêu tích tắc. Anh ta lại nói:

"Hah… Anh nói coi có phải ông trời rất công bằng không?! Trước đây khi bị mẹ con anh đổ oan rồi đẩy vào tù, tôi đã nghĩ thế gian này thật bất công. Tại sao những kẻ độc ác xấu xa như các người lại có thể nhởn nhơ hưởng hạnh phúc trong khi tôi phải chịu cảnh ngục tù, bị chà đạp, bị đày đọa, sống không bằng chết? Nhưng rồi một ngày đẹp trời khi còn ở trong tù, tôi lại nghe được tin anh gặp tai nạn giao thông, đến mức chấn thương sọ não, phải sống thực vật trong bệnh viện… Haha… Anh không biết lúc đó tôi đã vui đến mức nào đâu!? Ông trời đúng là có mắt. Sớm biết có ngày này, phải chi hồi đó các người đừng có sống khốn nạn như vậy thì đâu nên nỗi. Đây chính là quả báo các người xứng đáng phải nhận!"

Vừa nói đến đây, một đoạn hồi ức kinh hoàng bỗng xoẹt hiện lên trong tâm thức người thanh niên.

………………………

4 năm trước, anh ta vẫn còn đang học Thạc sĩ ở Úc, việc học tập đã gần như xong xuôi, chỉ còn chờ tới cuối năm bảo vệ luận án thành công nữa là có thể mang tấm bằng Thạc sĩ Kinh tế về nước. Vì sắp tới kỳ nghỉ lễ, lại trùng ngày giỗ mẹ, nên anh đã quyết định về nước vài ngày thăm mộ cũng như tổ chức cúng giỗ. Nhưng có ai ngờ được, ngay cái đêm đầu tiên trở về quê nhà, người thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết ấy lại bị vướng vào vụ bê bối của chính anh trai mình.

Trịnh Gia Thành khi ấy là người nổi tiếng ăn chơi trác táng, rất có máu mặt trong giới giang hồ. Chỉ cần nhắc đến tên anh ta, đến cảnh sát trong vùng cũng phải nể sợ chứ đừng nói những đám dân anh chị khác. Không phải vì anh ta giỏi giang hay có chiến tích gì đáng gờm, mà bởi vì anh ta là con trai lớn của gia đình tài phiệt nổi tiếng nhất nhìn đất nước. Trong khi đó thì Trịnh Gia Kỳ - người em trai cùng cha khác mẹ của Gia Thành gần như không được ai biết tới, cũng không được công nhận như một thành viên của gia tộc họ Trịnh, phải sống lay lắt nhờ những đồng phụ cấp hiếm hoi của người cha ruột do mẹ mất sớm. Cũng may là nhờ thông minh hiếu học, Gia Kỳ sớm đã nhận được học bổng sang du học tại Úc, như một cách để thoát ly khỏi những tranh đấu của nhà họ Trịnh. Vậy mà, chạy trời cũng không khỏi nắng, chỉ mới về thăm quê nhà được vài giờ sau nhiều năm xa cách, Gia Kỳ đã ngay lập tức bị lôi ra làm kẻ thế tội cho anh trai mình.

Trong lúc say quắc cần câu, Gia Thành đã cưỡng bức một cô gái làm việc ở quán rượu. Bị cô gái chống cự, anh ta đã vô tình siết cổ cô ấy đến chết. Gia đình cô gái kia quyết tâm làm lớn chuyện, kêu gào kiện tụng khắp các mặt báo, khiến cho sự kiện này trở thành một trong những vụ bê bối lớn nhất cả nước thời điểm ấy. Vừa hay tin, phu nhân Hoàng Ngọc Uyên – mẹ ruột của Gia Thành và cũng là chính thất của ông Trịnh Đức Vinh – người đứng đầu gia tộc họ Trịnh, đã lập tức cho người tới giải quyết tình hình. Xui xẻo thế nào, Gia Kỳ lại về thăm nhà đúng thời điểm này. Tuy chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng vẻ ngoài của Thành và Kỳ lại rất giống nhau, thoạt nhìn qua thì khó mà phân biệt được. Bà Uyên đã lợi dụng điểm này để chỉnh sửa thời gian trên camera cũng như lời khai của các nhân chứng hòng đổ hết tội lỗi lên đầu Gia Kỳ. Bởi vốn dĩ từ lâu bà ta đã ghét cay ghét đắng đứa con trai ngoài giá thú này của chồng mình. Giờ đây thì một mũi tên đã trúng hai con nhạn, vừa có thể bôi nhọ thanh danh và tống cổ Gia Kỳ vào tù, lại vừa giải quyết được một mớ hỗn độn cho con trai ruột. Khỏi phải nói vị phu nhân kia đã đắc ý đến mức nào. Còn Gia Kỳ, từ một người thanh niên thông minh nhiệt huyết với tiền đồ rộng mở, bỗng chốc rơi thẳng xuống đáy vực của tội lỗi và tủi nhục. Nhưng điều mà anh không ngờ đến nhất, chính là người cha mà anh hằng kính trọng và yêu thương, lại không hề đứng ra bảo vệ cho anh dù chỉ một lần. Từ đầu chí cuối, ông ta chỉ đứng về phía Gia Thành và nhắm mắt làm ngơ trước những oan ức của Gia Kỳ.

Cũng từ sau ngày hôm đó, Gia Kỳ đã vĩnh viễn không còn một chút niềm tin gì ở cái mà người ta gọi là “gia đình” hay “tình thân” nữa. Anh bị suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài. Để rồi khi tỉnh táo lại, tất cả những gì hiện hữu trong tiềm thức của Gia Kỳ lúc này chỉ còn hai chữ “Trả thù”. Đúng vậy! Anh nhất định phải báo thù, nhất định phải giành lại những gì vốn thuộc về mình và bắt đám người độc ác xấu xa kia phải trả giá. Chỉ cần làm được điều đó, cho dù có phải trả cái giá lớn đến đâu, Gia Kỳ cũng sẵn sàng chấp nhận.

"Anh yên tâm đi! Cứ nằm đây và chống mắt lên xem tôi từng bước phá hủy cái gia tộc đáng tự hào của các người. Tôi nhất định sẽ không nương tay đâu! Tôi nhất định sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tận mắt chứng kiến tất cả những gì các người trân quý dần sụp đổ… Cứ chống mắt lên mà coi đi!" – Người thanh niên gằn giọng nói, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn chăm chăm bệnh nhân đang nằm trên giường kia, khuôn mặt không chút cảm xúc.