Ân Nhân

Chương 4: Mối lo (16+)

Tại một căn hộ chung cư cao cấp nào đó ở trung tâm thành phố…………………..

Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai người một nam một nữ đang quằn quai siết chặt lấy nhau. Người phụ nữ nằm ở dưới không ngừng rêи ɾỉ, hai má đỏ hây, khuôn mặt xinh đẹp đang say sưa trong những biểu cảm sung sướиɠ và cơ thể trần trụi nảy lên liên hồi theo từng nhịp nhấp hông của người đàn ông vạm vỡ bên trên. Đôi tay nõn nà của cô quàng lên ôm chặt lấy cổ người đàn ông ghì chặt xuống, đôi mắt lim dim gợϊ ȶìиᏂ nhìn anh ta, giọng thì thào:

"Anh là tuyệt nhất!... Em yêu anh! Trọng Khánh!... Em yêu anh!...."

Người đàn ông vừa thở hổn hển vừa cúi xuống hôn cổ, hôn má cô, rồi lặng lẽ ghé vào tai cô nói khe khẽ:

"Vậy thì nhận lấy tình yêu của anh đi này!"

Dứt lời, người đàn ông lập tức tăng tốc, một tay siết chặt lấy hông cô mà đẩy tới liên hồi, một tay mạnh bạo xoa nắn gò bồng đảo, khiến cô gái co cứng người, ưỡn tấm lưng trần lên mà đón lấy trọn vẹn tất cả khoái lạc ấy.

"Aa… ưm….. a………..Anh thật đáng ghét!... Ah…….."

Nhưng đột nhiên, giữa lúc cả hai còn đang ân ái, một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên bên cạnh chân đèn ngủ nơi đầu giường, khiến người đàn ông bất giác ngước nhìn lên:

"Kìa! Điện thoại của em…"

Cô gái dường như chẳng thèm bận tâm đến hồi chuông đó, vẫn đưa tay níu cổ người đàn ông xuống mà hôn tới tấp:

"Mặc kệ đi! Mình còn chưa xong mà…Tiếp đi anh!..."

Người đàn ông vồ vập đón lấy nụ hôn của cô, rồi như lo lắng gì đó, lại rời môi cô ra mà nói:

"Không nghe thật sao? Biết đâu là chuyện quan trọng?"

Nghe tới đây, cô gái bỗng đổi sắc mặt, biểu cảm thỏa mãn sung sướиɠ khi nãy biến đi đâu mất, thay vào đó là sự nhăn nhó khó chịu vô cùng. Lúc này, cô mới liếc nhìn về phía chiếc điện thoại, với một tay cầm lấy nó, vuốt lên xem, rồi vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng:

"Chết thật! Là mụ già ấy gọi!"

"Ai cơ?" Người đàn ông nheo mắt hỏi lại.

Cô gái thở dài và nói với giọng chán chường:

"Còn ai khác nữa ngoài bà mẹ chồng tốt đẹp của em?"

Người đàn ông vừa nghe đến đây bỗng thình lình đổi sắc mặt, nhổm đầu dậy nói:

"Đã bảo em là nãy nghe luôn đi rồi mà!"

Cô gái nhăn nhó nhìn anh ta, rồi lại nhìn màn hình điện thoại, nói:

"Thôi anh im lặng tí đi! Em đang gọi lại cho bà ta đấy!"

Người đàn ông lập tức im bặt. Đầu dây bên kia cũng vừa lúc có phản hồi. Cô gái vội nói lớn với giọng hớn hở:

"Dạ mẹ! Con Yến Vân đây ạ! Lúc nãy mẹ gọi con ạ? Con vừa đi vệ sinh một chút nên không nghe được. Có chuyện gì vậy ạ?"

Tiếng đầu dây bên kia có vẻ rất gấp rút:

[Cô đang ở cái chỗ xó xỉnh nào thế hả? Có biết chuyện nguy cấp lắm rồi không?]

"Ơ… Con không hiểu lắm! Chuyện gì nguy cấp thế ạ?" – Cô gái cẩn trọng hỏi lại.

[Còn chuyện gì nữa? Thằng nhãi chết tiệt đó được ra tù rồi!]

Nghe đến đây, cô gái lập tức đổi sắc mặt, trở nên căng thẳng vô cùng, giọng run run nói:

"Ra tù? Ý mẹ là… Gia Kỳ ư?"

[Thế theo cô thì còn ai vào đây được nữa?]

"Nhưng mà… Cậu ta đi tù 5 năm cơ mà, bây giờ không phải mới 4 năm sao? Sao có thể…"

[Ai mà biết! Có khi nó lại đút lót được cho tay quản ngục nào đó cũng nên! Thằng nhãi đó vốn gian manh lắm mà, chẳng lẽ cô còn không biết sao?]

Cô gái càng ngày càng trở nên lo lắng, hỏi dồn dập:

"Vậy… vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây mẹ? Con… con phải làm gì đây?"

[Hôm trước ngày đầu nó ra tù, tôi đã cho người đến chặn đánh nó một trận rồi, tiếc là chưa thể khử luôn được, thằng đó lại trốn mất, bây giờ không rõ tung tích. Cô mau kiếm cách gì mà tìm nó đi. Nhất định phải xử nó trước khi buổi họp cổ đông vào đầu tháng sau bắt đầu. Nếu không nó lại về đòi quyền thừa kế thì tất cả công cốc đấy!]

Dứt lời, người mẹ chồng ở đầu dây bên kia cũng lập tức cúp máy.

Cô gái ngồi im lặng trên giường, sắc mặt vô cùng ảm đạm, cắn môi suy tính gì đó. Người đàn ông bên cạnh vội ngồi dậy ôm lấy vai cô từ đằng sau, nói:

"Có chuyện gì mà trông em căng thẳng quá vậy? Anh nghe thấy em nhắc tên Gia Kỳ là sao?"

Yến Vân vội đẩy anh ta ra, nhăn nhó nói:

"Không căng thẳng sao được chứ? Gã đó được ra tù rồi. Bây giờ không biết đang lông nhông ở chỗ nào. Mụ già đó cũng chưa làm gì được hắn."

"Hả? Thằng đó được ra tù rồi? Thật hay đùa vậy? Chẳng phải nó đi 5 năm sao?"

"Thì đó! Không biết tại sao hắn lại được ra sớm như vậy, làm chúng ta không kịp trở tay. Bây giờ anh nói chúng ta phải làm sao đây? Sang tháng là buổi họp cổ đông rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội để đưa anh lên nắm một vị trí quan trọng trong tập đoàn. Vậy mà giờ tên khốn đó lại mò về. Có phải quá trùng hợp rồi không?"

Nghe đến đây, người đàn ông bỗng thẫn thờ cả người, hai hàm răng nghiến chặt, tức giận nói:

"Chó thật! Bây giờ chỉ còn cách khử nó trước khi Đại hội cổ đông bắt đầu thôi. Nhưng mà biết tìm nó ở đâu bây giờ? Em nói coi!"

Yến Vân bặm môi, cau mày suy nghĩ gì đó hồi lâu, rồi đột nhiên như sực nhớ ra gì đó, cô ta nhếch môi cười nói:

"Hừm! Em biết rồi! Xem ra chúng ta cũng phải mau chóng đến thăm gã chồng vô dụng của em thôi. Gia Kỳ chắc chắn sẽ có mặt ở đó."

"Hả?" – Trọng Khánh ngây người hỏi lại.

Yến Vân nhếch môi cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

"Tin em đi!"