Cho nên khi nghe thấy có một bữa tiệc, anh cũng không quan tâm mình có quen với chủ nhân của bữa tiệc đó không, vội vàng chạy đến.
"Ôi chao, siêu sao của chúng ta đến rồi."
"Từ khi cậu đi làm diễn viên đến nay, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đó!"
Đỗ Trạch Thần vừa vào đến cửa đã bị hai người bạn thân ôm lấy: "Đừng nói nữa, quay phim phải di chuyển khắp nơi, đã thế còn dính phải mấy chuyện xui xẻo, phiền chết đi được."
Phàn Hiểu Phong cười lớn, đáp: "Xui thật. Chuyện xấu của cậu ầm ĩ đến độ, ngay cả bố mẹ tôi cũng biết rồi, họ còn hỏi tôi đấy. Tôi còn không biết cậu yêu đương khi nào nữa kìa? Mà cậu thật sự nɠɵạı ŧìиɧ à?"
"Cút mẹ cậu đi." Đỗ Trạch Thần cười mắng: "Ông đây là loại người đó à?"
Kì Cao Nghị hóng hớt, sợ chuyện chưa đủ lớn nên thêm dầu vào lửa: "Lời này thì chưa chắc. Cậu cứ làm như trước kia cậu an phận lắm ấy, dù sao tôi cũng không nhìn ra cậu có phải loại người đó không."
"Sao tôi lại không an phận?" Đỗ Trạch Thần choàng tay móc cổ anh ta, khẽ dùng sức siết lại: "Lâu lắm rồi không dạy dỗ cậu, nên to gan rồi đúng không?"
Đám người vừa cười đùa ầm ĩ, vừa kéo nhau đi về một góc trong căn phòng, bất chợt lại nghe thấy người bên cạnh cất tiếng: "Ôi chao, đây không phải cậu Đỗ... cái người ra ngoài ăn vụng trong tin đồn ầm ĩ mấy ngày nay đấy ư? Vẫn còn có tâm trạng ra ngoài chơi cơ à?"
Nếu câu trước là lời trêu đùa thiện ý giữa những người bạn, thì câu sau lại chứa đựng sự chế giễu nồng đậm.
Đỗ Trạch Thần nhìn về phía người đi tới, sau đó đôi mắt anh lóe lên sự tức giận: "Sao Cao Lập Vĩ lại mời loại người này đến? Dáng vẻ thế này mà cũng dám ló mặt ra đường, chẳng lẽ không sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của những khách mời khác à?"
Lời nói của Đỗ Trạch Thần có chút khắc nghiệt.
Ngoại hình của người kia không mấy nổi trội, hơn nữa răng còn bị vổ, cho nên khi đứng chung với một đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu đã được sửa soạn ra hình ra dáng, thì cậu ta có chút lép vế.
Chẳng qua, khi đấu đá với kẻ thù một mất một còn, tất nhiên không thể nhân nhượng, dùng lời hay ý đẹp được rồi.
Biết Ngụy Anh Tuấn ghét người khác châm chọc ngoại hình của mình nhất, cho nên Đỗ Trạch Thần không chỉ một lần lấy điều này để công kích anh ta.
Một người cho dù có tốt tính đến đâu, cũng sẽ gặp phải mấy kẻ khó đối phó, huống chi cậu Đỗ đây đã quen thói kiêu ngạo, ngang ngược rồi, cho nên chuyện anh có vài kẻ thù không đội trời chung cũng dễ hiểu thôi.
Chẳng qua, ân oán tình thù của anh và Ngụy Anh Tuấn có chút sâu xa, phải trực tiếp ngược dòng quay về thế hệ của bố Đỗ.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha