Nhìn thấy sự hâm mộ và ghen tị trong mắt đám người kia, Đỗ Trạch Thần bèn vui vẻ: "Hâm mộ đúng không? Cũng chẳng có cách nào, đây đều là do các người ép cả đấy. Nếu các người đã không thích cô ấy như thế, tôi chỉ đành biết gửi cô ấy đến chỗ cô Tú Văn thôi chứ sao?"
Cái dáng vẻ đắc ý kia, Thẩm Ấu Dao đoán rằng, nếu không phải họ thực sự không dám trêu vào anh, chắc chắn họ sẽ xông lên để đánh hội đồng anh cho mà xem.
Thế nhưng thân là đối tượng được anh bảo vệ, trong lòng Thẩm Ấu Dao thực sự rất vui vẻ.
Đương nhiên, điều khiến cô vui vẻ nhất là cơ hội được học tập với cô Tú Văn.
Giáo viên dạy lớp này hình như cũng có thành kiến với cô, cho nên dạy dỗ cũng không được nghiêm túc và hết lòng cho lắm.
Đỗ Trạch Thần nhìn dáng vẻ tươi cười của Thẩm Ấu Dao, cơn tức trong lòng anh cũng vơi đi một chút.
Mỗi lần cô nhóc này cười rộ lên, đôi mắt cô lấp lánh như ánh sao, vừa thuần khiết, vừa trong veo.
"Đi thôi!"
Khi Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao quay người rơi đi, thì nghe được một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường từ phía sau lưng: "Bảo vệ như thế, còn nói không phải tiểu tam?"
Đỗ Trạch Thần định xoay người quay lại thì bị Thẩm Ấu Dao ngăn cản. Ánh mắt của cô lấp lánh: "Dẫn tôi đi tìm cô Tú Văn đi thôi, đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn này nữa."
Những câu chửi rủa và khó khăn kia, dường như cô không để bụng chút nào cả.
Đỗ Trạch Thần thật sự rất bội phục cô, nếu tâm thái của anh có thể bình tĩnh bằng một nửa cô thôi, đoán chừng Chu Ngạn Lâm sẽ không phải đau đầu đến mức đó.
Thật ra cô Tú Văn cũng không nói gì cả. Người đứng ở vị trí càng cao, sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, giới giải trí cũng không phải là một nơi có thể dễ dàng nhìn thấu chân tướng.
Huống hồ, bà ấy cũng đã dạy dỗ Đỗ Trạch Thần một thời gian rồi, bà ấy biết con người anh tuy có một vài tật xấu của cậu ấm nhà giàu, thế nhưng bản tính cũng không tệ cho lắm.
"Học lớp của Lý Khả hả? Vậy thì khó trách!" Bà ấy cười nói: "Người nọ tai mềm, lại dễ dàng thiên vị."
Cho nên nói thẳng ra thì, sở dĩ Thẩm Ấu Dao bị các bạn cùng lớp xa lánh, là vì có giáo viên dung túng.
Sau khi sắp xếp cho Thẩm Ấu Dao xong, Đỗ Trạch Thần mới lái xe đến dinh thự Thái Dương.
Hôm nay, một cậu ấm cùng giới nhàm chán, nên muốn tổ chức bữa tiệc để mọi người cùng tụ họp lại.
Mà Đỗ Trạch Thần cũng đã lâu không gặp đám bạn bè của mình, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện xui xẻo, mẹ anh lại liên tục cằn nhằn bên tai anh, mà cố tình người duy nhất có thể giúp anh là bố anh lại đi công tác chưa về.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha