Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi!

Chương 2: Lợi dụng mẹ chồng

Sáng hôm sau.

Châu Dã vừa mở mắt, tin nhắn điện thoại cũng đúng lúc vang lên. Cô chống tay ngồi dậy cầm lấy điện thoại mở ra xem.

Người gửi là Trương Mạn Mạn, gửi đến cô một tấm ảnh. Nhấn vào màn hình điện thoại vài cái, hình ảnh cô ta mỉm cười ôm lấy người người đàn ông đang ngủ bên cạnh vẻ mặt rất đắc ý, từ tấm ảnh cũng biết được cả hai không mặc đồ.

Cô thở dài vứt điện thoại về chỗ cũ, mấy hình ảnh kiểu này bốn năm qua cô thường xuyên nhận được vào lúc sáng sớm như thế này, cũng không có ý quan tâm lắm.

"Cô cứ vui vẻ vài hôm nữa đi." Cô nhếch môi, nói rồi đưa tay sang bên cạnh tìm nạng.

Tìm mãi cũng không thấy đâu, lúc này mới nhớ việc ngày hôm qua. Trong lòng lại mắng Mạc Nhẫn một trận.

Châu Dã sau khi vệ sinh cá nhân, thay đồ liền đi ra ngoài. Hôm nay cô có hẹn với người bạn thân thuở nhỏ của mình, cũng chính là người nói cho cô biết Trương Mạn Mạn đã hại cô.

"Tiểu Dã, ở đây." Ngưu Phong từ xa đã nhận ra cô, liền giơ tay lên gọi.

Cô nở một nụ cười với cậu ấy rồi chống nạng đi về hướng đó.

"Hồng trà nóng của cậu." Đỡ cô ngồi xuống phía đối diện mình, cậu đẩy ly hồng trà nóng mà cô thích sang.

Châu Dã tự nhiên đón lấy từ tay cậu đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Đã đỡ hơn chưa? Đêm qua khóc cả đêm có đúng không?" Ngưu Phong nhìn mí mắt cô còn hơi đỏ, đoán chắc người này đêm qua khó ngủ rồi, cảm thấy phiền lòng.

"Khóc một đêm, đỡ hơn rất nhiều rồi." Cô cười nhạt, ngón tay chắn làn khói từ ly hồng trà nóng bốc lên.

Ngưu Phong nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi. Cậu muốn khuyên cô, nhưng quen biết bao nhiêu năm cậu hiểu rất rõ người con gái này. Phàm là chuyện gì cô ấy đã quyết định, người nào cũng không thể khuyên ngăn, chỉ tự mình cô ấy có muốn hay không mà thôi.

"Cậu định xử lý Trương Mạn Mạn thế nào? Tớ nhịn cô ta đủ rồi đấy." Mỗi lần cô ả kia giở trò, cậu đều muốn đứng ra trả đũa nhưng đều bị cô ngăn lại.

"Phong, đừng nóng tính thế. Tớ đã nói sẽ trả lại cho cô ta thì nhất định sẽ trả. Cậu đừng nhúng tay vào, Mạc Nhẫn không phải người cậu có thể đối phó." Cô thở dài.

Sống ở Mạc gia bốn năm, cô biết rõ được con người, cách làm việc của tất cả mọi người. Mạc Nhẫn dù bên ngoài có tình nhân nhưng vẫn tôn trọng cô, không để Trương Mạn Mạn bước vào căn biệt thự của chung dù chỉ một bước. Là loại người nước sông không phạm nước giếng, người như vậy mới là kẻ nguy hiểm, khó đối phó nhất. Mà với tình hình gia đình của Ngưu Phong, không đủ khả năng để đối phó với anh. Cô cũng không muốn kéo cậu vào chuyện riêng rắc rối của mình.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau đến trưa mới chia tay.

Đứng ở ngoài đường cùng đợi taxi với Châu Dã, Ngưu Phong liên tục trách:

"Chân cậu bây giờ đi lại không tiện, xe tớ đỗ cách đây có vài bước, đã bảo là để tớ đưa đón về lại nhất quyết không chịu, cứng đầu."

"Phong, tớ bây giờ đã là người có chồng. Có thể ra ngoài ngồi riêng với cậu đã là rất tốt rồi, tớ không có muốn bị người khác nói này nói nọ." Cô hơi mím môi.

"Tên chồng cậu còn dọn ra ngoài ở hẳn với tình nhân được, cậu chỉ ra ngoài nói chuyện với tớ mấy tiếng đồng hồ thì có sao."

"Tớ không muốn vì tớ mà người khác có cơ hội nói ra nói vào mẹ."

Cô nói xong, xe cũng vừa tới. Quay đầu nói lời tạm biệt với Ngưu Phong, rồi mở cửa xe ngồi vào.

Cậu nhìn chiếc xe taxi chạy xa dần, trong lòng tự mắng mình không biết bao nhiêu lần. Sao cậu lại quên mất chuyện này chứ, mẹ của Châu Dã bị bố cô ghét bỏ cũng là vì một cuộc trò chuyện với bạn thuở nhỏ, có giải thích thế nào người nhà họ Châu cũng không tin là mẹ cô trong sạch. Cô cứ thế lớn lên trong sự khinh bỉ, coi thường của chính những người thân của mình.

Không những thế, bên ngoài còn có nhiều lời đồn đại, đỉnh điểm nhất là lời đồn rằng Châu Dã không phải con gái Châu gia mà là con hoang của người bạn kia và mẹ cô ấy, mà Châu gia lại vì mặt mũi mà mắt nhắm mắt mở nhận cô, không xét đến nguồn gốc.

Châu Dã không vội về nhà mà đi dạo một vòng thành phố. Cuối cùng lại đến trước trung tâm dạy múa ba lê. Nhìn hình ảnh của mình trên tấm poster phóng đại trước cổng lớn, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua chát. Bàn tay trắng nõn nắm chặt kìm nén không để cảm xúc chèn ép lí trí.

"Cô có muốn xuống không?" Bác tài đã chở cô đi một đoạn dài, nhìn cô quyến luyến mãi nơi này liền lên tiếng hỏi.

"Thôi ạ." Cô khẽ cười lắc đầu.



Nhà chính Mạc gia.

"Ông chủ, bà chủ. Cô Dã đến thăm ạ." Giúp việc từ bên ngoài chạy vào thông báo với hai người đang ngồi ở phòng khách.

"Con bé đâu?" Phỉ Thúy vừa cầm tách trà lên liền đặt xuống bàn quay sang hỏi.

"Cô Dã đang được đỡ vào đây ạ." Giúp việc kia liền đáp.

"Vì sao phải đỡ vào?" Mẹ Mạc kinh ngạc hỏi.

"Chân của cô ấy bị thương ạ."

"Mấy người đỡ?"

"Một người."

"Các người muốn nghỉ việc hết có phải không? Con bé đang bị thương, để một người đỡ nhỡ ngã thì ai chịu trách nhiệm. Còn không mau đi ra cùng đỡ con bé vào." Bà tức giận đập mạnh xuống bàn mắng, bản thân cũng đứng lên chạy đi.

Được mấy bước thì dừng lại, nhìn sang lão già vẫn còn ngồi uống trà quát:

"Còn không mau đứng dậy ra xem con dâu thế nào hả?"

Mạc Sinh từ trên ghế đứng bật dậy đi theo sau vợ ra ngoài.

"Tiểu Dã, chân con bị sao thế này." Phỉ Thúy vừa nhìn thấy cô được hai người giúp việc đỡ vào liền chạy đến nắm chặt lấy bàn tay cô hỏi han.

"Bị thương nhẹ thôi ạ." Cô mỉm cười đáp, cũng nắm lấy bàn tay của bà.

Mẹ Mạc dắt tay cô đi, nhìn thấy Mạc Sinh tới giờ mới theo đến nơi, lại đứng chắn trước mặt hai người, bà nhíu mày quát:

"Đi sang bên cạnh."

Bố Mạc vậy mà ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh cùng theo vào nhà thật, vẻ mặt còn rất tự nguyện không có ý kháng cự.

Châu Dã cười nhạt, cô biết đây không phải là ý tốt thật lòng, cô có thể nhìn rõ được ý xa cách trong ánh mắt của bà. Biết sao được, bây giờ thả một trái bom ở đây, cô cần phải có sự giúp sức của hai vị bố mẹ chồng này.

"Ít khi đến chơi, buổi trưa con ở lại cùng chúng ta dùng bữa nhé."

"Được ạ."

Ngồi vào bàn ăn, ba người nói chuyện phiếm một hồi.

"Chân của con bác sĩ nói thế nào?"

"Sau này vẫn có thể hoạt động bình thường. Nhưng sẽ không thể múa ba lê nữa ạ." Cô mím môi, dù là lời dùng để chỉ tội nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhói.

"Nghiêm trọng như vậy?" Mạc Sinh hơi kinh ngạc, ông có biết một chút về cô. Theo nghiệp múa ba lê từ nhỏ, đến nay chắc cũng mười mấy năm trong nghề. Là một người có tiếng trong giới, bây giờ lại không múa được nữa, rất đáng tiếc.

Châu Dã chỉ mỉm cười, không đáp trả. Bấy nhiêu đây đã đủ rồi, cô dám chắc dù cho bố chồng có không hiểu thì vẫn có người rất rõ.

Sau bữa cơm trưa, Mạc Sinh hiểu ý vợ liền tránh đi.

Phỉ Thúy đỡ một bên tay của cô cùng đi dạo ngoài vườn hoa.

"Đừng nghĩ mẹ không nhìn ra mưu tính của con." Bà chợt cười nhạt.

"Vậy sao?" Châu Dã nhún vai, bình thản đáp. Không có ý sợ hãi khi bị người khác nắm thóp.

"Con là đang ám chỉ có người hại mình, nói thẳng ra là con bé kia." Bà đã nhìn ra được từ hành động của cô. Dù cho không hề nhắc đến việc có người hại mình hay nhắc đến chuyện vì sao ngã.

"Đại loại là vậy."

"Con muốn mượn tay chúng ta đối phó với nó."

"Tùy theo cách nghĩ của mẹ, con về đây, gửi lời chào của con đến bố ạ." Cô mỉm cười, rồi tự mình đi thẳng ra cổng.

Phỉ Thúy nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, trong lòng không biết là có cảm giác gì. Lúc trước chỉ cảm thấy cô còn dâu này không đơn giản, bây giờ được chiêm nghiệm rồi, không khỏi khen ngợi.

Cô đến đây mục đích chỉ để mượn tay của hai lão già sinh ra Mạc Nhẫn đối phó với tình nhân của nó, vì dù cho anh có biết cũng không thể nào làm gì quá đáng. Cô dám đến đây chỉ tội, thì đã nắm chắc được bà nhất định sẽ đối phó với Trương Mạn Mạn. Không kể đến Mạc gia trọng mặt mũi mà đến Phỉ Thúy cũng rất ghét những sinh vật như "tiểu tam".

***