Bốn năm kết hôn với một người không yêu mình là cảm giác gì nhỉ?
Đau đớn? Buồn tủi?
Tất cả đều không, cũng may là Châu Dã không thật sự yêu chồng của mình.
Cô cùng Mạc Nhẫn cưới nhau không dựa trên tình yêu mà là vì lợi ích gia tộc. Anh nuôi tình nhân bên ngoài. Cô biết, nhưng cô không quan tâm, bởi vì cô gả cho anh chủ yếu cũng là vì mẹ mình, bà vốn không được bố cô yêu thương, nếu như cô không chịu gả đi nữa, sẽ khiến bà phải chịu thêm đau khổ. Châu Dã thà để bản thân mình chịu thiệt cũng không muốn mẹ phải uất ức thêm một khắc nào.
Bốn năm trời, bản thân cô chỉ muốn sống qua ngày thật tốt. Cho dù cả đời này phải sống một mình trong căn nhà rộng lớn, cô cũng chịu được.
Nhưng hình như là cô gái tình nhân kia của anh lại không nghĩ như vậy. Liên tục bày kế hãm hại, nhiều lần cô đã nén giận cho qua, cũng chẳng buồn nói cho Mạc Nhẫn biết. Đơn giản là vì có ai lại từ chối tin người mình yêu mà đi tin "một người ngoài" như cô chứ?
Nhưng mãi đến tận hôm nay, cô gái kia lại đi quá giới hạn...
"Cô Châu, chân phải của cô đã bị tổn thương rất nặng. E rằng sau này khi trời trở đông sẽ đau nhói kéo dài." Bác sĩ nhìn phim chụp kết quả trên tay, dùng lời nói an ủi.
"Vậy chân tôi còn có thể múa ba lê đúng không?" Châu Dã đờ đẫn hỏi lại.
"Cô Châu, sau này những việc vận động mạnh với cường độ cao, chân của cô sẽ không chịu nổi..."
Nhận được lời nói tuy đã giảm tránh hết mức, nhưng chung quy vẫn chỉ có một ý nghĩa, bên tai cô như bị ù đi. Cô rất yêu ba lê, cô đã theo nó mười mấy năm rồi. Cả cuộc đời đi diễn, dù bị thương nhưng cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ có ngày mình không thể múa được nữa.
"Bác sĩ, xin anh giúp tôi. Chân tôi còn có thể hồi phục lại như lúc trước mà đúng không?" Cô cố gắng níu lấy cọng rơm hy vọng.
"Tôi sẽ giới thiệu cho cô vài bác sĩ chuyên trị liệu vật lý, phải xem sự nổ lực của cô nữa. Nhưng để có thể bình thường như ban đầu, tôi nói thật là rất khó." Bác sĩ nhìn cô gái khổ sở, không nỡ nói thẳng ra ba chữ "không thể nào".
Châu Dã nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, tâm trạng như bị người ta một phát đá xuống đáy vực. Cô mơ hồ nhìn cái chân đang quấn bột định hình trước mặt, không nén nổi bi thương trong mắt.
"Trương Mạn Mạn, cô nhất định phải trả giá." Cô gằn giọng.
May mà người bạn thân nhất thấy cô gặp nạn mà điều tra rõ ràng, nói cho cô biết là kẻ nào đã hãm hại mình. Nếu không chỉ e là đến chết cô cũng không biết vì sao bản thân lại bị ngã cầu thang.
***
Hai ngày sau, cô đến bệnh viện một mình, trở về nhà cũng một mình.
Tối hôm đó.
Mạc Nhẫn từ bên ngoài trở về, trên người mang theo gió lạnh đi vào sân.
Căn nhà không thắp đèn, ngay cả ngoài cổng cũng không có lấy tí ánh sáng. Lạnh lẽo đến rợn người, anh đi từng bước, trong lòng mang đầy thắc mắc. Căn biệt thự này vốn là quà tặng tân hôn của bố mẹ anh tặng cho "hai vợ chồng" họ. Bốn năm nay, anh ít khi về nhưng cô vẫn luôn ở đây. Mỗi lần trở về đèn đều sáng trưng khắp lối, tại sao hôm nay lại…
Mạc Nhẫn nghĩ một lúc lâu, rồi lắc đầu. Quan tâm làm gì chứ.
Anh đi thẳng lên phòng mình lấy một vài món đồ, nhân tiện tắm rửa rồi mới cầm chìa khóa xe trên bàn đi xuống.
"Mạc Nhẫn."
Khi đi ngang phòng khách, bên tai chợt nghe thấy giọng nói đạm mạc của Châu Dã. Tuy ít khi nói chuyện với nhau, nhưng anh vẫn có thể nhận ra giọng của cô. Âm giọng đặc biệt hay, khiến người khác nhớ mãi không quên.
"Có chuyện gì?" Anh khó chịu hỏi. Bản thân đang rất vội vì Trương Mạn Mạn bên kia đang đợi anh đến.
"Có gặp Tiểu Mạn Mạn yêu dấu của anh thì nhắn với cô ta một câu. Đời người dài lắm, gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Cô ta cứ chờ "quả" mà mình gặt được đi." Cô lạnh lùng nói, rồi đứng dậy chống nạng đi từng bước khó nhọc lên phòng.
Mạc Nhẫn còn đang định nói gì đó, thì im bặt. Trong bóng tối, hình ảnh người con gái mảnh mai khập khiễng chống nạng đi từng bước nặng nhọc. Trong lòng có chút hoảng hốt, liền lần mò trên tường đến chỗ bật công tắc đèn.
Cả căn phòng khách liền sáng lên, Châu Dã vừa đi đến bậc thang suýt thì ngã, may mà cô bám được vào tường đứng vững lại được. Nhưng dưới chân lại truyền đến cơn đau, rơi cả nước mắt.
Anh đứng từ xa, chỉ thấy được bóng lưng thanh mảnh của người con gái, mái tóc đen dài buông xõa trên lưng. Bờ vai nhỏ đang run rẩy cố nén cơn đau.
"Có chuyện gì?" Anh theo bản năng liền hỏi.
"Việc này phải hỏi cô tình nhân bé nhỏ của anh, tôi ngại giải đáp thắc mắc này lắm." Cô châm biếm.
Hai ngày nay, cô vẫn luôn nghĩ. Cho dù người đàn ông này có không yêu mình đi chăng nữa? Nhưng ít nhất phải biết điều một chút, cô là "chính thất" lại phải chịu đủ sự dày vò như vậy. Chẳng phải đều là do một tay người này nuông chiều, mắt nhắm mắt mở đồng ý sao? Đây là nhà của chung hai người, cô không đồng ý, anh không đồng ý thì còn ai có thể cài người vào đây? Bây giờ còn giả vờ quan tâm cho ai xem chứ?
"Châu Dã, tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với cô. Đừng hở chút là lôi Mạn Mạn vào, cô ấy chưa từng làm việc gì sai trái cả." Mạc Nhẫn cau mày nhìn chằm chằm cô.
Châu Dã nhún vai một cái, cô lười phải đối mặt với anh. Dẫu sao cô cũng đang suy nghĩ đến vấn đề sẽ gửi đơn đề nghị ly hôn với anh, gây gổ bây giờ chỉ mình cô thiệt. Cái cô lo lắng nhất chỉ có mẹ, cô sợ bà ấy lại phải chịu khổ, cho nên vẫn rất đắn đo.
Thấy cô khó khăn đi lên tầng bậc thang, Mạc Nhẫn không biết là đang nghĩ gì lại đi thẳng đến chỗ, bế cô lên lầu.
"Thả tôi xuống." Cô bị anh bế có chút hoảng hốt, vùng vẫy.
"Nếu như cô không muốn ngã lần nữa, vác thêm một cục bột bên chân còn lại thì yên lặng." Anh lạnh lùng cảnh cáo.
Châu Dã nhìn ra cầu thang phía sau, hơi rùng mình nghĩ lại việc hôm trước liền yên lặng thật, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đến trước cửa phòng, anh để cô xuống, rồi nói:
"Ngày mai tôi lại về."
Nói xong thì quay đầu đi mất, để cô đứng đờ đẫn trước cửa phòng một hồi lâu. Báo cáo với cô làm gì?
Đến lúc quay đầu mở cửa muốn vào phòng mới phát hiện…
"Nạng của mình đâu?" Nhìn cái tay trống không, trán cô nổi đầy vạch đen.
"Mạc Nhẫn, anh về nhà là để hùa với tiểu tình nhân nhà anh chọc tôi tức chết có đúng không?" Cô rít lên.
Cuối cùng Châu Dã đành dùng sức bám lên tường đi vào phòng. Ngồi lên giường, cô không vội nằm xuống mà tựa lưng về phía sau thành.
Rồi không biết thế nào mà bên má cảm nhận được giọt nước ấm nóng trượt xuống, vươn trên khóe miệng mặn đắng.
…
Mạc Nhẫn lái xe đến chung cư của Trương Mạn Mạn, trong đầu liên tục nghĩ về chuyện vừa rồi. Ý của cô là gì, có phải là đang ám chỉ Mạn Mạn là người làm cho cô ấy bị thương hay không?
"Anh đến rồi?" Nhưng khi gương mặt ngọt ngào, dịu dàng sau cánh cửa phòng xuất hiện, đã hoàn toàn đánh tan mọi nghi ngờ trong lòng.
"Anh sao thế?" Trương Mạn Mạn thấy anh từ lúc đến luôn mất tập trung liền hỏi.
"Không sao, chỉ là vừa rồi anh có về nhà một chuyến." Anh cố ý thăm dò phản ứng của cô ta.
Bàn tay đang nhặt rau của Trương Mạn Mạn rõ ràng hơi dừng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, mỉm cười như không để ý lắm:
"Có chuyện gì sao?"
"Chỉ là Châu Dã gãy chân rồi."
"Chị ấy bất cẩn thật đấy. Nhưng cũng tội nghiệp, chị ấy ở nhà chỉ có một mình, em nghĩ anh nên thường xuyên trở về chăm sóc chị ấy chút. Dù sao hai người trên mặt pháp luật cũng là vợ chồng." Cô ta vừa nấu ăn trong bếp, vừa nói. Giống như là một "cô vợ hiền", hiểu chuyện.
Càng làm cho suy nghĩ của Mạc Nhẫn thêm chắc chắn. Anh cũng thật là, quen biết với Trương Mạn Mạn đến nay cũng đã hơn chục năm rồi, lại còn nghi ngờ người ta. Không biết là bản thân trúng phải thứ gì, phải chăng là vì bị ảnh hưởng bởi giọng nói kia của Châu Dã, hay vì cô ít khi nói chuyện với anh, vì cô chưa từng nhắc đến Mạn Mạn. Nhưng rốt cuộc bây giờ nói là có ý gì, anh nhất định phải hỏi cho rõ.
"Anh biết rồi."
Nhưng anh làm sao có thể thấy được vẻ mặt lúc này của cô ta. Ánh mắt giận dữ hoàn toàn không giống với khuôn mặt ngoan ngoãn, hiểu chuyện trước mặt anh.
Con tiện nhân ấy vậy mà vẫn không có chuyện gì. Còn dám mách lẻo với anh, không biết là đã nói những gì lại khiến anh hôm nay đến thăm dò mình.
***