Sau Khi Pháo Hôi Thảm Nhất Trong Sách Tận Thế Trọng Sinh

Chương 38: Nhớ lại đi, giáo sư

Thúc Hàm Thanh gặp ác mộng, cậu nghe thấy vô số tiếng rêи ɾỉ từ xa đến gần ở bên tai, giáo đường sụp đổ trong tiếng nổ ầm ầm, ngọn lửa hóa thành ác ma cắn nuốt mọi thứ, lao vào bầu trời u ám.

Ngay thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, phản chiếu trong con ngươi của những đứa trẻ ở nhà thờ là hình ảnh ngọn lửa tàn nhẫn đang đuổi theo chúng, trên mặt đất có vô số những chiếc cáng cứu thương được phủ bằng vải trắng. Sau đó, một đám xác sống đã phá vỡ hàng rào, tiếng ma sát vang lên rất lớn, giống như đang lôi kéo thi thể ai đó đi tới đằng trước, lao nhanh về hướng của cậu. Trong không khí tràn ngập mùi khói của thuốc súng, trộn lẫn vào đó là mùi máu thịt thối rữa, làm cho người ta khó nói lên lời, giống như địa ngục trần gian.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc không ngừng đập vào màng nhĩ của cậu, ngay một thời điểm nào đó, Thúc Hàm Thanh rõ ràng nghe thấy phảng phất trong đầu vang lên tiếng thủy tinh vỡ tan, l*иg ngực như bị một tảng đá lớn đè chặt.

Cậu nghe thấy bên cạnh mình có tiếng hô to: “Dị năng tăng thành công! Xin chúc mừng giáo sư, được cứu rồi.”

Thúc Hàm Thanh nhìn thấy ánh sáng màu xanh lam dần dần thoát ra khỏi cơ thể, lòng bàn tay bắt đầu trở nên trong suốt, bên tai có gió gào thét lướt qua, thổi bay những sợi tóc của cậu lên, vô số ánh sáng xanh tản ra khắp vùng đất rộng lớn.

Trán của Thúc Hàm Thanh lấm tấm những giọt mồ hôi, trong lúc mơ màng, có một thanh âm như nước nhẹ nhàng thì thầm bên tai, trấn an cậu: “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, đừng sợ.”

Ngón tay của cậu bị người kia nắm chặt, hình như sau đó có đôi môi dán lên mu bàn tay cậu.

Tỉnh dậy sau một cơn ác mộng, Thúc Hàm Thanh sờ sờ sau gáy, cảm thấy vẫn còn đau, tiếp đó phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng có diện tích chỉ hơn mười mét vuông, trong phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái tủ với bàn, còn có thêm một nhà vệ sinh.

Thúc Hàm Thanh vén chăn đứng dậy.

Đây là đâu?

Cậu nhìn chiếc áo khoác màu đen đặt bên cạnh giường, nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy Mộ Diệp nên thất thần, không kịp đề phòng đã bị Thạch Lỗi đánh ngất xỉu trên mặt đất.

Cơn đau nhức kịch liệt làm cậu đột ngột mất đi ý thức, ngủ đến tận bây giờ.

Đột nhiên ngực của cậu nặng trĩu, tại sao Mộ Diệp lại ở đây, còn Vinh Hoa thì thế nào? Vì sao bọn họ lại muốn bắt Yến Thần Quân?

Thúc Hàm Thanh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung tới nơi, cậu không phải loại người tâm tư kín đáo gì, bản thân nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra.

Không biết cái này được làm từ chất gỗ gì, nhưng Thúc Hàm Thanh sử dụng cả hai dị năng vẫn bình an vô sự, cậu đành phải dùng sức vỗ mạnh vào cửa phòng đang đóng chặt, cất cao giọng nói: “Có ai không? Ra đây đi!”

Không lâu sau, có tiếng bước chân hơi nặng nề truyền đến.

“Thạch Lỗi? Tang Mại? Dịch Nhiên?”

Thúc Hàm Thanh nói một lúc mấy cái tên, cuối cùng hít sâu một hơi, nói lên cái tên không muốn tiếp nhận nhất.

“Mộ Diệp...”

Người bên ngoài trầm mặc một hồi, quả thật là giọng Mộ Diệp truyền đến: “Đói không?”

Thúc Hàm Thanh không biết phải nói gì, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cuối cùng nói: “Đói.”

Mộ Diệp là người hướng nội, Thúc Hàm Thanh cũng không muốn thổ lộ tâm tư với người khác, cậu ngồi trên giường chờ đợi, một lúc sau có tiếng gõ cửa.

Mộ Diệp cầm chìa khóa mở cửa, Thúc Hàm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, có thể nhìn ra được tâm trạng mấy ngày nay của hắn không tốt, Mộ Diệp đã gầy đi rất nhiều.

Hắn đem tới một ít đồ ăn sáng đặt qua một bên, mắt rủ xuống không nhìn cậu: “Ăn đi.”

Thúc Hàm Thanh giật mình nhìn những đồ ăn kia, đột nhiên muốn đi ra ngoài, nhưng động tác của Mộ Diệp còn nhanh hơn, hắn ôm lấy cậu, áp sát vào tường, ánh mắt quét qua, đầu ngón tay khẽ vuốt lên cổ cậu: “Không phải em kêu đói bụng sao?”

Thúc Hàm Thanh cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh thon dài của Mộ Diệp di chuyển xuống, cơ thể cậu không nhịn được liền giơ tay lên che trước ngực, cậu nhíu mày nhìn Mộ Diệp: “Anh buông em ra, vì sao các người lại muốn bắt Yến Thần Quân ?”

Đôi mắt Mộ Diệp tối sầm, giọng nói không chút gợn sóng: “Ăn cơm trước đi.”

Lòng bàn tay Thúc Hàm Thanh ngưng tụ thành một lưỡi kiếm nước, cậu chỉ muốn Mộ Diệp buông mình ra, cũng không ngờ hắn không né chút nào, ngược lại còn tiến lên, rất nhanh trên vai đã thấm máu, ánh mắt Thúc Hàm Thanh run rẩy, lưỡi kiếm dị năng tan trong lòng bàn tay cậu.

Mộ Diệp không cười, cảm giác bức bách ngột ngạt ập vào mặt cậu: “Bây giờ đã hết giận chưa? Nào, ăn cơm đi.”

Thúc Hàm Thanh thấy trên mặt hắn không có cảm giác đau đớn gì, ngón tay Mộ Diệp thon dài, trắng nõn, đặt đĩa đựng đồ ăn trước mặt Thúc Hàm Thanh: “Ăn đi.”

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng mang theo chút chế giễu: “Tại sao anh chỉ biết dùng mỗi chiêu này? Nhưng tại vì sao lần nào em cũng mắc bẫy chứ?”

Thân thể Mộ Diệp đột nhiên cứng đờ, hắn đặt đĩa xuống, không nói lời nào chuẩn bị rời đi.

Thúc Hàm Thanh muốn ra ngoài, Mộ Diệp muốn ngăn cản cậu, lại bị Thúc Hàm Thanh đẩy ra, dị năng của hắn không có tác dụng nên phải chịu một đòn này.

L*иg ngực Thúc Hàm Thanh phập phồng: “Mộ Diệp, nếu anh cảm thấy ghê tởm thì mau tránh xa ra em một chút.”

Nói xong, cậu không nói lời nào chuẩn bị rời đi, Mộ Diệp nặng nề ho khan một tiếng, sắc mặt tái nhợt, nhấc chân tiến lên lại bị Thúc Hàm Thanh hất ra.

Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cơ thể Mộ Diệp trở nên nhếch nhác, gắt gao ôm lấy Thúc Hàm Thanh, nặng nề mở miệng: “Anh sẽ đưa em rời đi, em ăn cơm xong, anh sẽ đưa em đi luôn được không?”

Thúc Hàm Thanh trầm mặc: “Vậy anh nói cho em biết, hiện tại anh đang làm cái gì? Nếu như anh chán ghét em, tại sao không biến đi thật xa? Em nhất định sẽ dẫn Yến Thần Quân rời đi.”

Thúc Hàm Thanh biến hóa ra một con dao nước trong tay, đặt lên cổ mình, lúc đè xuống có máu chảy ra. Quả nhiên, Mộ Diệp lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, sắc mặt hắn trắng bệch, cố gắng trấn an cậu: “Em bình tĩnh, đừng xúc động.”

“Mộ Diệp, em thật sự không thể hiểu nổi anh, em cũng không đau, anh đau lắm sao?”

Lúc Thúc Hàm Thanh nói những lời này, cậu lắc đầu, trong ánh mắt có chứa một chút tủi thân. Cậu lộ ra nụ cười tự giễu: "Anh luôn như vậy, luôn tự cho mình đã đối tốt với em, chỉ cần dăm ba câu liền dỗ em không nói được gì nữa. Anh đã bỏ thuốc lá chưa? Giống hệt như cách anh đối xử với em, rõ ràng đã nói sẽ không nghiện nữa nhưng vừa ngửi thấy mùi này, nó như nhẹ nhàng câu lấy trái tim. Đó thật sự là một sự rung động tội lỗi khiến người ta cam chịu sa ngã vào, một khi tỉnh táo thì sẽ tự trách chính mình tham lam sự ấm áp kia, cũng sẽ tự phỉ nhổ chính mình khi làm điều đó.

Thúc Hàm Thanh giơ bàn tay bị phỏng lên, mu bàn tay có phần da dường như đậm hơn phần còn lại một chút.

“Nhưng lần trước anh nói ghê tởm em, em đã tự nhủ bản thân mình nhất định phải bỏ anh như bỏ thuốc lá.”

Thúc Hàm Thanh nói một cách chắc chắn, sau đó đẩy Mộ Diệp đang hồn bay phách lạc ra rồi sải bước ra ngoài. Cậu chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi Mộ Diệp ở phía sau phải hét lên một tiếng.

“Thúc Hàm Thanh! Đứng lại.”

Âm thanh vang vọng khắp đại sảnh hình tròn, khiến những ánh đèn trước mặt Thúc Hàm Thanh sáng lên, những đốm sáng cỡ con đom đóm rải rác như những quả cầu ánh sáng rơi xuống, như thể chứa đựng những bí ẩn của vũ trụ vô tận, nhỏ bé nhưng rực rỡ.

Thúc Hàm Thanh đánh giá cỗ máy khổng lồ trước mặt từ trên xuống dưới, không chê vào đâu được. Ánh mắt cậu đảo lên đảo xuống, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Trong một gian phòng khác.

Trước mặt Yến Thần Quân là một mảnh đen kịt, đám người cởi bỏ đồ vật trước mắt hắn xuống, hình ảnh trước mặt liền sáng lên.

Hắn đánh giá người trước mặt, có thể coi là hắn biết người này đi, người đàn ông đẹp trai không mặc đồng phục đi làm hằng ngày, thay vào đó là một bộ quần áo màu đen ở nhà, chiếc kính mắt không biết đã rơi ở nơi nào, trên môi nở một nụ cười nhẹ, hiện lên vài phần nhã nhặn của người có học thức, cũng không thiếu đi tinh thần chiến đấu của một anh hùng, giọng nói trong trẻo cất lên: "Dịch Nhiên, thời gian cô vào phòng thí nghiệm cũng không ngắn, tôi rất coi trọng cô, tương lai của cô rất xán lạn, tại sao phải đi theo một đám người ngoài đến bắt cóc tôi?”

Nếu Mộ Diệp là phật tính, vậy thì trên người Yến Thần Quân lại tỏa ra cảm giác thanh khiết cao quý được gia đình dưỡng nên, cộng thêm gương mặt có nét lai, khi nhìn người khác thì lạnh lùng, giống như đang nhìn người chết.

Dịch Nhiên đang điều chỉnh thứ gì đó, đưa lưng về phía Yến Thần Quân. Cô xoay người lại, đưa tay nâng kính lên: “Giáo sư, anh đừng nóng giận, chúng em làm vậy là có nguyên nhân hết.”

Dịch Nhiên gật đầu với Tang Mại và Thạch Lỗi ở bên cạnh, mỗi người cầm một cái bình cùng với thứ dụng cụ giống như ống tiêm, nếu Thúc Hàm Thanh ở đây, sẽ phát hiện thứ này giống hệt thứ Tang Mại tấn công Mộ Diệp ngày đó.

Chẳng qua thứ dị năng chảy bên trong có màu trắng, Yến Thần Quân có thể cảm nhận được đó là dị năng của mình, hắn giật giật bàn tay bị trói, hỏi một câu: “Thúc Hàm Thanh đâu? Nếu mục tiêu của các người là tôi, vậy thả cậu ấy ra đi.”

Trước khi ngất đi, hắn nghe thấy Thạch Lỗi nói rằng bọn họ đến là vì hắn.

Dịch Nhiên đưa tay ngăn cản động tác của Tang Mại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Giáo sư, anh quả nhiên vẫn...”

Yến Thần Quân: “Tôi khuyên các người tốt nhất đừng động đến cậu ấy, nếu không Lôi Tranh sẽ lấy mạng các người.”

Dịch Nhiên lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Làm sao chúng em có thể ra tay với cậu ấy được chứ!”

Yến Thần Quân nhìn cô, chỉ thấy bọn họ cầm thứ giống như ống tiêm kia để hấp thụ dị năng, sau đó nhắm ngay đầu của hắn, chậm rãi tiêm vào.

Hắn giãy mạnh mấy cái, đột nhiên bình tĩnh lại, đầu hơi cúi xuống.

Giọng nói của Dịch Nhiên nhẹ nhàng vang lên: “Nhớ lại đi, giáo sư, nếu không những nỗ lực của anh sẽ thất bại thêm lần nữa.”

Cùng lúc đó, dụng cụ trước mặt Thúc Hàm Thanh đột nhiên sáng lên, vô số dữ liệu bắt đầu tính toán lại lần nữa, phủ kín toàn bộ màn hình, ngài cốt truyện đã yên lặng từ lâu bất ngờ phát ra âm thanh ở trong đầu cậu.

“Năng lượng bổ sung hoàn thành, năng lượng bổ sung hoàn thành, tính toán tiến độ, tính toán tiến độ.”