Sau Khi Pháo Hôi Thảm Nhất Trong Sách Tận Thế Trọng Sinh

Chương 37: Có lẽ em ấy đã nhìn thấy tôi

Thúc Hàm Thanh cầm ống nhòm nhìn người nhân viên phục vụ đang bày những ngọn nến ra trước mặt, tiếp đó là thắp chúng lên, cậu bị chọc cười bởi cái dáng vẻ cả người đều dị ứng của Vinh Hoa, còn Lôi Tranh đang quay lưng về phía cậu nên cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, hiện tại Lôi Tranh và Vinh Hoa đang ngồi trong một nhà hàng, xung quanh đều có người của Lôi Tranh đang phục kích.

Kể từ khi xảy ra chuyện Thạch Lỗi, Lôi Tranh và Thúc Hàm Thanh đều nghĩ rằng mỗi khi ngài cốt truyện tuyên bố nội dung nhiệm vụ, từ khi đó cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định sẽ có người theo dõi từ xa.

Lôi Tranh phái một tên cấp dưới đi theo bên cạnh Thúc Hàm Thanh, Tịch Lưu nói với Thúc Hàm Thanh rằng thời gian đã gần đến sau đó kẹp thiết bị truyền tin lên người cậu.

Thúc Hàm Thanh chống lan can nhảy qua toà nhà bên cạnh, Tịch Lưu không nghĩ tới Thúc Hàm Thanh nhìn có vẻ trông giống như một cậu ấm được chiều chuộng mà lại có thể làm ra hành động nhanh gọn lưu loát đến vậy.

Thúc Hàm Thanh chạy xuống dưới toà nhà thì thấy bốn phía không có gì khác thường.

Thật ra cậu vẫn luôn tò mò những nhiệm vụ kia là do con người thông báo hay là do thứ gì khác, mục đích của nó rốt cuộc là cái gì, những lời mà Tang Mại nói với cậu khi chạy trốn có ý nghĩa gì, rốt cuộc vì sao lại muốn cậu tấn công Mộ Diệp, tất cả mọi thứ đều khiến cậu rất nghi ngờ.

Thúc Hàm Thanh có thể cảm giác được, cậu đang cách sự thật càng ngày càng gần.

Khi cậu bước vào cửa nhà hàng, ngay lập tức mơ hồ cảm giác được một luồng sinh lực quen thuộc phát ra cách đó không xa, lực áp bách này không thua gì người dị năng hệ tinh thần ngày đó Tang Mại cứu cậu.

Nếu đã là diễn, Thúc Hàm Thanh nhất định sẽ nhập tâm hơn, dù sao Lôi Tranh cũng đã nói với cậu nên diễn thật một chút, tốt nhất không nên kinh động đến những người đang theo dõi, để cho bọn họ nhìn thấy cái mà bọn họ muốn nhìn.

Cậu đi đến trước mặt Lôi Tranh và Vinh Hoa.

Hai người đồng thời nhìn cậu, Vinh Hoa ăn một bữa cơm này rõ ràng rất không vui, Lôi Tranh đã dặn hắn không được để lộ ra vẻ mặt như có oán hận thù hằn rất lớn, khoé miệng Vinh Hoa kéo ra một nụ cười tươi, trong lòng lại nghĩ lần sau hắn sẽ dẫn Thúc Hàm Thanh đến đây.

Thúc Hàm Thanh bưng ly rượu trong tay Lôi Tranh hắt lên mặt hắn, âm thanh lớn đến mức trăm dặm xung quanh đều nghe thấy: "Anh là thằng đàn ông bội bạc!"

Âm thanh vô cùng lớn khiến gần như toàn bộ ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều đang nhìn qua bên này.

Lôi Tranh nhắm mắt, rượu đỏ nhanh chóng chảy từ trên mặt hắn xuống, hắn giống như đang chống lại áp lực mà đứng lên, hai tay đè Thúc Hàm Thanh xuống như muốn giải thích cái gì.

Thúc Hàm Thanh đẩy hắn ra, vội vàng nói: "Anh còn muốn giải thích cái gì, rõ ràng anh đã nói với tôi hai người trong sạch, trong khi tôi đang ở nhà nấu cơm chờ anh, vậy mà anh lại lêu lổng ở bên ngoài với cậu ta, tôi quá thất vọng về anh!"

Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Lôi Tranh và Vinh Hoa dần dần trở nên sai sai.

Lôi Tranh: "Không— Người mà anh yêu chính là em, cậu ta chỉ là người gặp dịp thì chơi mà thôi—"

"Ba— "

Thúc Hàm Thanh liếc hắn một cái sâu sắc, quăng ra một câu: "Chúng ta kết thúc rồi."

Vinh Hoa bị cái bạt tai kia doạ sợ, cái mông lùi về phía sau một chút, khi đối mặt với ánh mắt trong veo của Thúc Hàm Thanh hắn vội vàng che mặt lại, thế này cũng diễn nhập tâm quá rồi.

Thúc Hàm Thanh đi ra ngoài, Lôi Tranh cũng đuổi theo, bọn họ dây dưa cùng đi ra ngoài, ngay lúc đó Vinh Hoa nhìn thấy người phụ nữ mặc quần màu đen đang kéo lại mũ chuẩn bị rời đi, dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn đột nhiên bước tới: "Cô gái này, xin dừng bước."

Một quả tên lửa bay xẹt qua vai Vinh Hoa, nếu hắn không kịp thời tránh né thì có lẽ nó đã bắn xuyên qua đầu hắn, tên lửa bị bắn lên vách tường, ánh mắt Vinh Hoa dần trở nên lạnh như băng dừng lại trên người phụ nữ đứng ở trước mặt.

Thúc Hàm Thanh và Lôi Tranh đã rời khỏi nhà hàng, tuy rằng ở khoảng cách khá xa, cũng khiến hắn cảm nhận lực uy hϊếp của dị năng hệ tinh thần đó.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả thuỷ tinh trong nhà hàng như bị hàng vạn hàng nghìn cây kim đâm thủng, nặng nề rơi xuống rồi vỡ vụn trên mặt đất, Lôi Tranh nhanh chóng ôm Thúc Hàm Thanh vào lòng né tránh qua một bên, đập vào mắt hai người là hình ảnh Vinh Hoa đuổi theo một người phụ nữ đang nhanh chóng chạylên về phía trước, tốc độ của người phụ nữ vô cùng nhanh giống như một cái bóng.

Đây chính là một tín hiệu để những người đang trốn trong bóng tối đồng loạt hành động bước tiếp theo.

Thúc Hàm Thanh và Lôi Tranh nhìn nhau, phía sau có một chiếc xe dừng trước mặt bọn họ.

Ở trong xe, hai tay Thúc Hàm Thanh ôm lấy mặt của Lôi Tranh, chột dạ nhìn trái nhìn phải nói: "Hình như đỏ lên rồi, anh có đau không?"

Lôi Tranh dùng hàm răng cắn ngón tay cậu: "Sao anh cảm giác vừa rồi em đánh rất sảng khoái thế nhỉ?"

Thúc Hàm Thanh lắc đầu cam đoan nói: "Hoàn toàn không có."

Chờ đến khi Lôi Tranh và Thúc Hàm Thanh tới một toà nhà lớn gần như bị bỏ hoang, khuôn mặt của Doãn Biên Yên tái nhợt, nhưng lúc này cô lại không thể trốn thoát được, mặt cô từ đầu tới cuối vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không có một chút rung động nào, ngón tay rũ xuống bên chân nhẹ nhàng nhúc nhích, những giọt máu theo ngón tay từ từ nhỏ xuống.

Lôi Tranh đến đã đánh vỡ cục diện căng thẳng này, chỉ nghe thấy giọng nói êm tai ngày xưa của Doãn Biên Yên bây giờ đã trở nên rất trầm, mũ của cô rơi xuống, mái tóc dài rơi xuống lả tả, cả người cô lúc này trông càng thêm quyến rũ, giọng nói khàn khàn: "Lôi Tranh, anh tới đúng lúc lắm, không biết người này từ đâu ra mà ngăn tôi ở đây."

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lôi Tranh nhìn những người bị thương một lúc, giọng nói trầm thấp của hắn đánh tan sự im ắng lúc này: "Bắt cô ta lại, chỉ cần cô ta còn thở là được."

Doãn Biên Yên đương nhiên không phải là người ngoan ngoãn chờ bị bắt, nhưng mà dù thế nào đi nữa cô vẫn không phải là đối thủ của Vinh Hoa, một lúc sau cô đã nhanh chóng bị trói lại giống như cái bánh chưng.

Vinh Hoa lập tức chạy tới bên người Thúc Hàm Thanh, duỗi ngón tay ra cho cậu nhìn: "Người phụ nữ kia phóng hỏa đốt em, may mà lúc nãy em trói được cô ta."

Thúc Hàm Thanh xoa cho hắn, Doãn Biên Yên hét lên kêu Lôi Tranh thả cô ra, âm thanh vô cùng chói tai: "Lôi Tranh, anh dám bắt tôi sao? Anh có tin ngày mai sẽ có vệ binh đến bắt anh không hả?"

Bỗng nhiên, Thúc Hàm Thanh nhìn xung quanh, cậu cảm thấy khoảng cách giữa cậu và người dị năng hệ tinh thần kia đã càng ngày càng xa.

Lôi Tranh tháo găng tay xuống, cúi đầu kéo tóc Doãn Biên Yên, không có một chút thương hương tiếc ngọc nào: "Sao, cô nghĩ rằng Thẩm Hoàn sẽ tới tìm tôi gây phiền phức sao? Cô Doãn nên lo lắng cho mình trước đi, những tù nhân ở trong tay tôi đều không phân biệt là nam hay là nữ, chỉ có người chết và người biết nói chuyện, cô chắc là đã hiểu rõ thủ đoạn của tôi rồi nhỉ."

Khi hắn quay đầu lại, có người bước lên đeo xiềng xích được đặc biệt chế tạo dùng để áp chế dị năng lên người Doãn Biên Yên, Vinh Hoa thu dây leo lại, cô đứng không vững lung lay quỳ sụp xuống đất.

Thúc Hàm Thanh cau mày nhìn cô đang bị người bên cạnh kéo vào trong xe, khi Doãn Biên Yên đi qua người cậu, cô chậm rãi lên tiếng hỏi: "Vừa nãy cậu diễn kịch với bọn họ sao?"

Thúc Hàm Thanh im lặng, vẻ mặt Doãn Biên Yên lúc này phức tạp không nói nên lời.

Lôi Tranh ra hiệu cho người dẫn cô rời đi, Thúc Hàm Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy lần mới nói với Lôi Tranh: "Em cảm giác hình như người dị năng hệ tinh thần kia đã rời đi."

Không lâu sau, thực sự có người đến báo cáo cho Lôi Tranh rằng những người mai phục ở bên ngoài đã bắt được một người dị năng hệ tinh thần, Lôi Tranh đã từng điều tra các người dị năng hệ tinh thần trong căn cứ, phần lớn bọn họ đều ở trong phòng thí nghiệm, có lẽ đa số là trợ lí nhỏ bên người Yến Thần Quân.

Chờ đến khi tháo miếng vải đen bảo hộ trên mặt người kia thì lộ ra vẻ mặt bình tĩnh của Yến Thần Quân, Lôi Tranh do dự một lát rồi nhanh chóng đánh một cái vào gáy của cấp dưới, vẻ mặt tên cấp dưới bị đánh trở nên luống cuống, Lôi Tranh cầm đao đi đến bên người Yến Thần Quân giúp hắn cởi trói sau đó xin lỗi hắn.

"Giáo sư Yến, cái này cũng không thể trách tôi được, anh lảng vảng ở nơi này để làm gì? Đêm nay tôi đang phải câu con cá lớn đó."

Yến Thần Quân xoa cổ tay, hắn hình như nhìn thoáng qua Thúc Hàm Thanh một cái.

"Mấy ngày hôm nay tôi cảm thấy Dịch Nhiên rất không đúng nên mới theo cô ta đến nơi này."

Thúc Hàm Thanh hơi ngạc nhiên, Yến Thần Quân thực sự để tâm đến những lời của cậu ngày hôm đó.

Hắn là người dị năng hệ tinh thần, không thể có chiến lực cao so với những người khác, bình thường luôn có người bảo vệ bên cạnh hắn nhưng hôm nay lại bởi vì một câu nói của cậu mà một mình hành động.

Thúc Hàm Thanh không biết phải nói gì nữa, người đã thuận lợi bắt được, Thúc Hàm Thanh chủ động nói mình sẽ đưa Yến Thần Quân trở lại.

Vinh Hoa làm tài xế, Thúc Hàm Thanh ngồi ở ghế phụ, cậu quay đầu lại nhìn Yến Thần Quân không tránh được quan tâm hỏi han hắn nhiều hơn, lo lắng nói: "Giáo sư Yến, anh có bị thương không? Người của Lôi Tranh chưa từng nhìn thấy anh nên mới bắt anh lại."

Yến Thần Quân lắc đầu, hắn vẫn nhìn chăm chú vào Thúc Hàm Thanh, ánh mắt ôn hòa vẫn luôn dừng trên mặt cậu làm cho cậu không tự chủ muốn né tránh ánh mắt đó.

"... Anh nói là anh đi theo Dịch Nhiên tới đây, vậy gần đây cô ta có điều gì không đúng sao?"

Yến Thần Quân hơi thẳng người, sau đó nói: "Ngày đó khi cậu tìm tôi, tôi đã cố ý quan sát cô ta, cô ta không có người thân ở trong căn cứ nhưng lại rời khỏi phòng thí nghiệm rất nhiều lần, không một ai biết cô ta đi đâu, đi làm cái gì, với lại ngày thường tôi cũng không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của bọn họ, tôi nghĩ rằng điều đó không cần thiết, lần này cũng chỉ là vô tình nhìn thấy cô ta đi ra ngoài nhưng đáng tiếc tôi bị mất dấu cô ta."

Thúc Hàm Thanh: "Cô ta đã phát hiện ra anh sao?"

Yến Thần Quân nói không biết: "Chắc là Lôi Tranh đã khiến cho tất cả người trong căn cứ truy bắt cô ta."

Khi đến phòng thí nghiệm, Yến Thần Quân bỗng nhiên nói hôm nay đã quá muộn rồi nên cậu có thể ở lại đây.

Vinh Hoa: "Không cần, ở không quen."

Yến Thần Quân: "Cần tôi phải nói thẳng ra sao? Tôi cần được mọi người bảo vệ, dù sao thì bất cứ lúc nào Dịch Nhiên cũng có thể trở về, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì căn cứ cũng không gánh nổi trách nhiệm này, nói cho cùng bộ não của tôi là vô giá."

Vinh Hoa nghi ngờ nhìn hắn: "Có thể nghiêm trọng đến vậy sao?"

Yến Thần Quân: "Có lẽ hai người cũng chỉ bằng một nửa bộ não của tôi."

Vinh Hoa: "..."

Ở đây chỉ có một mình Yến Thần Quân canh chừng những máy móc thiết bị lạnh như băng này, Thúc Hàm Thanh cũng từng ở nơi này một khoảng thời gian, những người khác đều rời đi mỗi khi tan ca, chỉ còn một mình Yến Thần Quân đối mặt với những bản báo cáo và các con số phức tạp lộn xộn, Thúc Hàm Thanh nhìn bóng lưng Yến Thần Quân, bỗng nhiên cậu cảm thấy hắn chắc là rất cô đơn.

Vì vậy, Thúc Hàm Thanh và Vinh Hoa ở lại, Yến Thần Quân dọn một góc phòng của hắn cho hai người, ở đó có một cái giường xếp được trải ra.

Vốn dĩ Yến Thần Quân sắp xếp cho Vinh Hoa ngủ ở sô pha nhưng Vinh Hoa lại hết lần này tới lần khác muốn cùng chen chúc trên chiếc giường nhỏ với Thúc Hàm Thanh.

Giọng nói không có chút gợn sóng nào của Yến Thần Quân vang lên: "Tôi cần nghỉ ngơi, xin đừng gây ra tiếng động nào."

Lúc này Thúc Hàm Thanh mới nhớ tới chìa khoá phòng Yến Thần Quân vẫn luôn ở chỗ cậu, Vinh Hoa ôm cơ thể trắng trẻo của Thúc Hàm Thanh vào lòng hừ lạnh một tiếng.

Thúc Hàm Thanh đẩy hắn một cái, Vinh Hoa không vui nhưng cũng không nói gì.

Thúc Hàm Thanh nằm xuống, Vinh Hoa nhanh chóng ôm cậu giống như con chó lớn có tính cách nóng như lửa, bọn họ và Yến Thần Quân cách nhau bởi một giá sách rỗng, chân Vinh Hoa kẹp lấy đôi chân trắng nõn của Thúc Hàm Thanh như là muốn người bên dưới hoàn toàn gắn chặt vào người hắn.

Bàn tay trắng nõn của Thúc Hàm Thanh xoa mặt Vinh Hoa, cảm giác được cậu đang nhẹ nhàng sờ mặt mình, Vinh Hoa đã sớm không còn dáng vẻ vô hại lúc mới quen nữa, khi đó cả người hắn lộ ra vẻ sạch sẽ ngây ngô của trai zin nhưng bây giờ chỉ có thể nói là do Lôi Tranh hại người.

Thúc Hàm Thanh nhỏ giọng cảnh cáo: "Không được xằng bậy ở nơi này."

Vinh Hoa trả lời một tiếng ừ qua loa, ôm người cậu chặt hơn: "Anh trai, ngủ đi, em bảo vệ anh."

Ngay khi Thúc Hàm Thanh sắp ngủ, đột nhiên nghe tiếng động từ dưới lầu truyền tới, người có dị năng vốn rất nhạy bén, khi Thúc Hàm Thanh mở mắt ra, Vinh Hoa đã mặc áo khoác rồi đi ra.

Hắn quay đầu bảo Thúc Hàm Thanh đứng lại đây: "Em đi xem đã xảy ra chuyện gì, anh ở đây bảo vệ… bộ não của anh ta."

Thúc Hàm Thanh nói hắn cẩn thận một chút, quay đầu lại mới phát hiện Yến Thần Quân đã sớm tỉnh lại, hắn đang ngồi ở trên giường.

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, vẻ mặt của Yến Thần Quân có chút kì lạ, hình như hắn đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên hắn bổ nhào vào người Thúc Hàm Thanh.

Không đợi Thúc Hàm Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cánh cửa đã bị một luồng sức mạnh phá nát.

Mảnh vụn bay ra bốn phía, đại não Thúc Hàm Thanh như bánh răng bị rỉ sét, cậu còn chưa kịp xoay người lại thì đã nhanh chóng quay lưng che chắn cho Yến Thần Quân ở bên dưới, cậu đứng dậy lòng bàn tay ngưng kết ra lưỡi dao bằng nước.

Thạch Lỗi cản lại, phía sau anh ta còn có một người đàn ông cao lớn đội mũ màu đen và cả người đều bị bọc kín, hắn cúi đầu khiến cậu không thể thấy rõ mặt của hắn, Thúc Hàm Thanh nhanh chóng lao vào đánh nhau với Thạch Lỗi, Thạch Lỗi hình như không muốn làm cậu bị thương, thậm chí anh ta cố ý không dùng đến dị năng, Thúc Hàm Thanh nhíu mày cũng thu lưỡi kiếm nước lại.

Người đàn ông kia đến gần Yến Thần Quân, Yến Thần Quân nhìn Thúc Hàm Thanh đang từ từ rơi vào thế yếu, nhắm mắt lại bắt đầu phát động tấn công bằng tinh thần nhưng không nghĩ tới người đầu tiên mềm nhũn cả chân lại là Thúc Hàm Thanh.

Sức mạnh cuồn cuộn như đang muốn phá tan sự ràng buộc của cơ thể, trán Thúc Hàm Thanh nhanh chóng đổ rất nhiều mồ hôi, Thạch Lỗi cũng cảm thấy không thoải mái giống như vậy, Thúc Hàm Thanh gắt gao nhíu mày, cơ thể không tự chủ run rẩy: "... Yến Thần Quân, anh mau dừng lại đi."

Yến Thần Quân mở mắt, trong nháy mắt tất cả áp lực trên người Thúc Hàm Thanh giống như thuỷ triều rút đi.

Người đàn ông kia đột nhiên đi về phía Yến Thần Quân, Thúc Hàm Thanh vung lưỡi kiếm nước qua, người đàn ông áo đen nghiêng người tránh đi, chiếc mũ đã bị hất bay, Thúc Hàm Thanh đối mặt với một cặp mắt màu đen trầm lắng.

Trong nháy mắt, mắt cậu toàn là sự kinh ngạc, không thể nói nên lời.

Mộ Diệp, tại sao lại là Mộ Diệp.

Đột nhiên gáy đau nhói, Thúc Hàm Thanh đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, nhưng trong nháy mắt đã được người khác đỡ lại.

Những sợi tóc quăn đen nhánh cọ vào cổ tay của Mộ Diệp, khiến người ta không nhịn được muốn vuốt ve, ngón tay hắn khẽ run lên, thuận theo ý nghĩ của trái tim vươn tay ra, năm ngón tay nhẹ nhàng luồn vào từng sợi tóc sau đầu cậu.

Thạch Lỗi đã trói Yến Thần Quân lại, anh ta nhíu mày nhìn Thúc Hàm Thanh: "Mục tiêu của chúng ta là Yến Thần Quân, đi thôi."

Mộ Diệp đứng lên, gò má của Thúc Hàm Thanh vùi trong ngực hắn, cả người mềm mại nằm trong ngực hắn, cánh tay yếu ớt rũ xuống, những sợi tóc đen nhánh như lông quạ, giọng nói trầm lắng của Mộ Diệp lạnh nhạt vang lên: "Có lẽ em ấy đã nhìn thấy tôi."