Mộ Diệp vẫn còn nhớ rõ lúc mới vào căn cứ, khi bọn họ mới đến, ban đầu cũng không được ổn lắm, nhưng dị năng trong người hắn rất mạnh, cho nên có thể bắt đầu cùng đi làm nhiệm vụ với những người có dị năng khác, không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Mộ Diệp để Thúc Hàm Thanh ở trong nhà, tích phân sẽ do hắn đi làm nhiệm vụ để kiếm, Mộ Diệp vì muốn cuộc sống của hai người bọn họ tốt hơn, mỗi ngày đều liều mạng ra ngoài làm nhiệm vụ, gϊếŧ xác sống, ngày càng kiếm được nhiều điểm sinh mệnh hơn.
Thúc Hàm Thanh ngoài mặt nói ổn, nhưng lại nhân lúc Mộ Diệp rời đi, cậu liền ra ngoài tìm việc làm, mà khi Thúc Hàm Thanh ra ngoài đi làm lại bị một tên trùm coi trọng.
Tên trùm kia tên là Hạ Đao, lúc ấy Thúc Hàm Thanh mỗi ngày đều đi giao sữa cho trẻ em ở nhà thờ, Thúc Hàm Thanh ngẩng đầu nhìn một cậu bé, cậu đặt sữa bò vào trong tay cậu bé, để lộ chiếc cổ trắng nõn, lông mày khẽ cong, dường như sẽ làm tất cả để phục vụ cho mọi người.
Hạ Đao là một nhân vật tàn nhẫn chui ra từ đống xác sống, gã không quan tâm là nam hay nữ, chỉ cần là người đẹp thì liền muốn chơi. Trên mặt gã có một vết sẹo dài, cắt từ mày đến mũi, bề ngoài anh tuấn bị vết sẹo dài kia chia làm đôi, trở nên vô cùng hung dữ, khóe miệng nhếc lên cười nham hiểm, gã lười biếng nheo mắt lại rồi nói với thuộc hạ: “Đi hỏi thăm người kia một chút.”
Rất nhanh, Hạ Đao đã biết Thúc Hàm Thanh là người bình thường không có dị năng, nhưng ở chung với một người có dị năng hệ hỏa, mà gần đây đã ra ngoài làm nhiệm vụ.
Lúc đầu, khi bị quấy rối, Thúc Hàm Thanh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hạ Đao lúc đầu cũng khá lịch sự mà nhờ người khác truyền lời cho Thúc Hàm Thanh, nói rằng gã có tình cảm với cậu, nhưng Thúc Hàm Thanh lại phớt lờ.
Sau khi Hạ Đao tìm người quấy rầy công việc của cậu, cậu mới biết rằng mình đã chọc giận người này, mà lúc đó Thúc Hàm Thanh không có hứng thú với bất kỳ một ai khác ngoài Mộ Diệp, huống hồ, cậu còn coi Mộ Diệp như người nhà của mình.
Chỉ là tự nhiên bị bắt nạt như vậy, cậu vẫn cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn tự rước rắc rối vào người, cho nên cậu đành dứt khoát đóng cửa không ra ngoài nữa.
Tuy nhiên, mấy tên thuộc hạ vì để lấy lòng Hạ Đao đã đập vỡ cửa sổ nhà Thúc Hàm Thanh, còn đe dọa rằng nếu không đến gặp mặt thì bọn họ cũng không ngại phá cậu tiếp.
Sau đó,Thúc Hàm Thanh đành phải đồng ý gặp mặt Hạ Đao một lần, khi tới nơi, lại chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng.
Thúc Hàm Thanh chủ động vươn tay rót cho Hạ Đao một ly rượu, sau đó mở miệng nói: “Anh thích tôi ở điểm nào? Tôi phải đổi công việc hay sao? Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, hôm nay tôi đến đây xin anh rủ lòng thương nói mấy người kia tha cho tôi đi được không, trong lòng tôi đã có người khác rồi.”
Hạ Dao cầm lấy ly rượu: “Sự sạch sẽ của cậu.”
Thúc Hàm Thanh nhíu mày.
“Tôi thích sự của sạch sẽ cậu.”
Đàn ông là loài động vật sống bằng mắt, Thúc Hàm Thanh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đôi mắt trong veo, làn da trắng như sứ, mọi mặt trông đều rất sạch sẽ.
Hạ Đao uống một hơi cạn sạch, sau đó gã mỉm cười với Thúc Hàm Thanh, dựa người vào ghế sô pha rồi vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh hắn: “Tôi biết người đang ở chung mới cậu, cậu ta tên là Mộ Diệp, tôi đã từng nghe qua cậu ta, mà ở tận thế này cần phải có sức mạnh, cậu đi theo cậu ta sẽ không có tương lai đâu.”
Thúc Hàm Thanh không dao động mà nhìn gã, trong lòng vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn cảm xúc của chính mình.
Hạ Đao tiếp tục nói tiếp: “Nếu tôi đã có ý muốn cưỡng ép cậu, cậu chắc chắn là biết mình không thể phản kháng được, không bằng cứ ngoan ngoãn theo tôi, cậu có biết thuốc dị năng hay không? Đi theo tôi, cậu cũng sẽ trở thành người có dị năng.”
Thúc Hàm Thanh nói: “Anh trai này, sống sót ở tận thế cũng không dễ dàng, tôi và đàn anh đến được đây cũng không dễ dàng gì, chuyện này liên quan đến cảm giác của cả hai phía, tôi không có hứng thú với chuyện này, anh vẫn là nên tìm người khác đi.”
Hạ Đao khẽ liếc cậu một cái, gã đột nhiên đứng lên, bóp chặt cằm cậu: “Cậu đừng có rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì tôi sẽ tiện tay gϊếŧ chết thằng bạn của cậu, nói thật cho cậu biết, có lẽ cậu ta đã bị người của tôi trói lại rồi ném bên ngoài thành phố làm thức ăn cho xác sống rồi, nhưng mà, với khuôn mặt của cậu ta, có lẽ còn bị đám anh em của tôi chơi đã đời…”
“Bang ——”
Thúc Hàm Thanh nắm lấy chai rượu đập vào đầu Hạ Đao, máu tươi bắn tung tóe lên mặt cậu khiến cậu rùng mình một cái.
Hạ Đao muốn nói cậu như thế nào cũng được, cậu đều có thể khom lưng cúi đầu, nhưng không được nói đến Mộ Diệp.
Hạ Đao che đầu lại gọi người đến, Thúc Hàm Thanh không khỏi lui về phía sau, sau đó nhân lúc đám thuộc hạ của gã còn chưa phản ứng lại, cậu liền mở cửa chạy trốn ra ngoài.
Sau lưng có người đuổi theo, Thúc Hàm Thanh chạy đến một con hẻm tối, cậu dừng lại nghỉ một chút, đột nhiên trước mặt có một bóng người bao trùm lấy cậu, Thúc Hàm Thanh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.
Đó là lần đầu Thúc Hàm Thanh gặp được Tang Mại.
Câu đầu tiên anh ta nói với cậu là: “Muốn sống thì đi theo tôi.”
Ánh mắt Thúc Hàm Thanh phức tạp không nói thành lời, đó là lần Tang Mại cứu cậu.
Sau khi Mộ Diệp trở về bình an, không thấy Thúc Hàm Thanh ở nhà thì hắn trực tiếp đến nơi đóng quân của Hạ Đao.
Ngay khi gặp lại Thúc Hàm Thanh, hắn lập tức ôm chặt lấy cậu như muốn hòa cậu với cơ thể của hắn: “Anh không thể để em một mình nữa…”
Thế là Mộ Diệp đã thành lập một tiểu đội, Tang Mại cũng cùng tham gia.
Tang Mại nói anh ta cũng là người có dị năng, trong nhà chỉ còn lại một mình anh ta còn sống sót trốn đến nơi này.
Thúc Hàm Thanh dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị năng, thành công bộc phá dị năng hệ thủy.
Cùng lúc ấy cũng là lúc thái độ của Mộ Diệp đối với Thúc Hàm Thanh đã thay đổi.
Hắn vẫn ân cần săn sóc cậu như cũ, nhưng thái độ lại rất xa cách khiến lòng Thúc Hàm Thanh cũng có chút nguội lạnh.
Trong khách sạn.
Mộ Diệp nâng tay, ném Tang Mai vào vách tường, phát ra tiếng động rất lớn.
Thúc Hàm Thanh vưa đi vào đến cửa đã nghe được âm thanh.
Mộ Diệp nhặt kim tiêm từ dưới đất lên, Tang Mại bò dậy từ dưới đất, không tự chủ mà lui về phía sau, nhưng lại không còn đường lui, anh hoảng loạn nhìn bọn họ: “Các anh…”
Ánh mắt Mộ Diệp mịt mù: “Đây là cái gì?”
Tang Mại bị biến cố đột ngột xảy ra làm cho hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Tôi muốn mượn dị năng của đội trưởng một chút, nhưng cảnh giác của anh rất cao.”
Đích thực là có kiểu sao chép dị năng như vậy, cho nên dị năng của một số người có dị năng bị biến đổi do xác sống ban đầu là vô giá, nhưng rõ ràng là Tang Mại đang nói dối.
Trong lòng Thúc Hàm Thanh đan xen phức tạp và đau buồn: “Tang Mại, rốt cuộc cậu là ai?”
Tang Mại nhìn Thúc Hàm Thanh, đè l*иg ngực đang đau nhức của anh ta, há miệng thở dốc, bỗng nhiên cửa phòng bị phá ra, Thạch Lỗi xông vào rất nhanh, mặc dù anh ta đeo mặt nạ nhưng Thúc Hàm Thanh cẫn có thể nhận ra anh ta qua dáng người, Mộ Diệp dùng tay không chặn người.
Mộ Diệp không thể tùy tiện dùng dị năng ở chỗ này, nếu không hậu quả sẽ vô cùng khó lường, Thạch Lỗi muốn đem Tang Mại đi, lại bị Mộ Diệp ngăn lại, hai người bọn họ lao vào đánh nhau.
Thúc Hàm Thanh không thể để Tang Mại rời đi, cậu xông đến muốn kéo Tang Mại đang lẻn ra khỏi phòng nhưng đột nhiên tai cậu lại ù đi, sắc mặt tái nhợt, Thúc Hàm Thanh đã từng trải qua huấn luyện sức mạnh tinh thần của Yến Thần Quân, nhận thức về sức mạnh tinh thần của cậu có hơn người thường một chút, cậu lại rất nhạy cảm với sức mạnh tinh thần.
Ong —— cậu cảm giác như đang quay cuồng, cảm giác đó không biết từ nơi nào truyền đến, Thúc Hàm Thanh kêu lên, hai tay buông Tang Mại ra ôm lấy đầu mình, cậu lui về phía sau vài bước, đột nhiên từ mũi chảy ra vài giọt máu rồi ngã xuống đất, đồng tử của Thúc Hàm Thanh run lên, cậu cau mày khó chịu.
Sắc mặt Tang Mại liền thay đổi, hắn vươn tay đỡ lấy Thúc Hàm Thanh đang mềm nhũn ngã xuống, hét lớn lên: “Đủ rồi!”
Quả nhiên, lời nói kia đủ để khiến mọi công kích dừng lại, Mộ Diệp lao tới ôm lấy Thúc Hàm Thanh: “Hàm Thanh, em không sao chứ?”
Tang Mại đã sớm chạy trốn mất tích, khi Thúc Hàm Thanh tỉnh lại, cậu nắm lấy tay Mộ Diệp, theo bản năng liếʍ liếʍ môi, lại nếm được mùi máu tươi: “...Anh ta đã chạy thoát.”
Mộ Diệp bế cậu đặt lên giường, hắn lau vết máu giúp cậu, Thạch Lỗi đã sớm đập vỡ cửa sổ trốn thoát rồi.
Mộ Diệp chạm vào mặt của cậu, lòng bàn tay vẫn còn cảm giác lạnh lẽo:”Thế nào? Hiên tại em đã đỡ hơn chưa?”
Thúc Hàm Thanh nhìn Mộ Diệp, lại nhớ tới lời Tang Mại nói trước khi trốn đi.
—— rời xa bọn họ, là một điều tốt với cậu.
Tại sao Tang Mại lại muốn cứu cậu.
Thúc Hàm Thanh lắc đầu với Mộ Diệp, phải mất một lúc lâu sau, sắc mặt cậu mới trở lại bình thường.
Mộ Diệp sau khi đền bù tổn thất liền đưa Thúc Hàm Thanh trở về, Thúc Hàm Thanh nói với Mộ Diệp nên đưa hai thứ kia đến chỗ của Yến Thần Quân để hắn kiểm tra xem, Mộ Diệp liền đồng ý.
Thật bất ngờ, trước cửa lại có một vị khách không mời mà đến.
Vinh Hoa thấy sắc mặt của Thúc Hàm Thanh không tốt thì kéo Thúc Hàm Thanh vào trong lòng, nhìn chằm chằm Mộ Diệp nói: “Rốt cuộc anh có biết cách chăm sóc anh ấy không hả! Sắc mặt kém như vậy, anh ấy còn gầy so với lần trước tạm biệt tôi! Tôi đã nói với anh rồi, đội trưởng, anh không thể bảo vệ được anh ấy thì để tôi.”
Mộ Diệp không buông tay: “Xin lỗi, tôi muốn đưa cậu ấy vào nghỉ ngơi.”
Thúc Hàm Thanh: “...” Cậu không có gầy đi mà, hình như còn béo hơn hai cân.
Thúc Hàm Thanh tách hai người đang âm thầm phân cao thấp, đưa tay chặn giữa bọn họ: “Tôi đã ổn hơn rồi, có thể tự đi được.”
Vinh Hoa giữ chặt tay của Thúc Hàm Thanh: “Thúc Hàm Thanh, vất vả lắm em mới tìm được đến đây, giờ không còn chỗ nào để đi, có thể để em ở lại đây một đêm được không?”
Giọng điệu của Mộ Diệp dường như không quan tâm đến điều gì, bình tĩnh nói: “Đi thẳng về phía trước có một khách sạn rất sang, nếu như cậu Vinh không thể trả được, vậy để tôi trả giúp cho.”
Vinh Hoa nghiến răng, lại tỏ ra đáng thương trước mặt Thúc Hàm Thanh: “Em ra ngoài quên đem theo thẻ, hiện tại một chén hoành thánh cũng không đủ tiền, tôi đói làm rồi, Thúc Hàm Thanh, đừng đuổi em đi mà.”
Trên bàn cơm.
Vinh Hoa ăn hết nửa bát cơm chỉ trong một thời gian ngắn, Thúc Hàm Thanh gắp thức ăn cho hắn: “Ăn từ từ thôi, sao cậu lại đến đây? Anh.. anh của cậu có biết không?”
Vinh Hoa lắc đầu, không hiểu tại sao anh của hắn luôn cản hắn đến đây, còn nói rằng Mộ Diệp lợi hại tới mức nào, nếu hắn cứ đến đây là tự đâm đầu vào chỗ chết, cho nên hắn mới lén chạy đến đây.
Theo như hắn quan sát, dị năng của Mộ Diệp cũng tương đương với hắn, đến lúc thực chiến, ai hơn ai thua cũng không xác định, vậy nên hắn vẫn có một nửa cơ hội để cướp lấy Thúc Hàm Thanh.
Mộ Diệp cầm bát cơm trên tay, nhìn chằm chằm Thúc Hàm Thanh rồi đột nhiên dừng đũa.
Thúc Hàm Thanh vội vàng gắp cho hắn một đũa, gắp cho bên này thì Vinh Hoa bên kia cũng làm bộ làm tịch ngừng lại, thậm chí còn buông đũa xuống.
Thúc Hàm Thanh lại gắp cho Vinh Hoa một đũa thức ăn, Mộ Diệp lại đặt bát xuống.
Thúc Hàm Thanh: “... Tự mình ăn hết đi, còn không thì nhịn.”
Buổi tối khi đi ngủ, Thúc Hàm Thanh bày chăn cho Vinh Hoa ngủ ngoài phòng khách, hắn sống chết nói không muốn, kêu rằng lạnh, nhưng trong nhà chỉ có đúng một phòng ngủ.
Vinh Hoa: “... Em có thể trải đệm nằm dưới đất trong đó không, mấy ngày trước tôi mới bị cảm, hiện tại vẫn còn khó chịu, Thúc Hàm Thanh, anh nhẫn tâm để em lạnh đến chết sao, được rồi, dù gì thì anh cũng không thích em, để em lạnh chết cũng được.”
Sau đó Thúc Hàm Thanh liền nghe thấy Mộ Diệp đang rửa chén cố tình phát ra âm thanh.
Cuối cùng Thúc Hàm Thanh vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt nệm dưới sàn cho hắn, lúc Thúc Hàm Thanh đi tắm còn cố ý dặn Vinh Hoa an phận một chút.
Vinh Hoa không phục nói: “Dựa vào cái gì làm em phải an phận, còn anh ta thì sao.”
Thúc Hàm Thanh dựa vào gương, bất đắc dĩ che mặt: “Hai người có thể ở chung hòa thuận một chút được không?”
Mộ Diệp rửa bát xong, Vinh hoa nhìn hắn, ánh mắt bọn họ giao nhau, chứa toàn khó chịu và chán ghét.
Vinh Hoa: “Anh không cần đắc ý, trong lòng anh ấy còn có tôi.”
Mộ Diệp: “Em ấy yêu tôi.”
Hai người đều lạnh mặt không chịu lùi bước, đây là điều mà bọn họ hiểu rõ, chính là trong lòng bọn họ cũng không biết Thúc Hàm Thanh có yêu đối phương hơn chính mình không, mà bọn họ cũng không dám hỏi thành lời.
Thúc Hàm Thanh sợ bọn họ đánh nhau nên tắm rất nhanh liền đi ra, cho nên nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt xuống làm ướt áo ngủ, để lại vệt nước lớn, vạt áo lỏng lẻo nhét vào trong quần, vừa lười biếng vừa lộn xộn, hai người bọn họ nhìn đến cứng đờ người.
Kết quả Vinh Hoa và Mộ Diệp, mỗi người ngồi một góc, Mộ Diệp cầm sách, Vinh Hoa lại cầm máy chơi game, nhưng không hề chơi.
Đến lúc ngủ, tranh chấp lại xảy ra, Vinh Hoa chất vấn sao Mộ Diệp lại được ngủ trên giường, Thúc Hàm Thanh nhìn Mộ Diệp rũ mắt, không hiểu sao lại có chút đáng thương: “Bởi vì anh ấy vốn dĩ đã ngủ trên giường, cậu không muốn ngủ ở đó thì đi ra khách sạn ngủ đi.”
Lúc đi ngủ, Vinh Hoa nhìn chằm chằm hai người trên giường, hắn muốn xem tên cầm thú Mộ DIệp này dám làm gì dưới mí mắt của hắn.
Kết quả là hai mí mắt đánh nhau, ngủ rồi.
Ngủ đến nửa đêm, Thúc Hàm Thanh bị hôn đến tỉnh, sự bình tĩnh của Mộ Diệp đã bị ném đến chín tầng mây, khí thế hừng hực, Thúc Hàm Thanh bị hôn đến ngứa ngáy ngửa cổ ra sau, đôi tay bị buộc lại, bị hắn đè dưới chăn bông, quần áo cọ xát với nhau, kɧoáı ©ảʍ chạy dọc từ xương cụt lên đến cột sống.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào gò má trắng trẻo của cậu, lại được hắn nhẹ nhàng hôn lên.
Mộ Diệp kéo tay cậu, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của hắn, chậm rãi đút vào lỗ sau, hắn cố tình đẩy vào khiến Thúc Hàm Thanh lập tức tỉnh dậy.
“Mộ Diệp… Anh làm cái gì vậy…”
Mộ Diệp xoa xoa vành tai của cậu, giọng nói nhuốm màu du͙© vọиɠ: “Đừng ồn, nếu không cậu ta sẽ tỉnh đấy.”