Chuỗi hạt kia đã hoàn toàn hỏng, bên ngoài ướt đẫm bị chủ nhân vứt vào thùng rác.
Cuối cùng Mộ Diệp cũng dừng lại, hắn ôm Thúc Hàm Thanh đi tắm rửa toàn bộ dấu vết trên người cậu, nếu không giường của bọn họ sẽ bị dính bẩn.
Mộ Diệp đặt Thúc Hàm Thanh vào trong bồn tắm, nhìn chằm chằm vào mắt của Thúc Hàm Thanh.
Thúc Hàm Thanh bị hắn chơi đùa tàn bạo, chỉ có thể vô lực nhắm mắt lại, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào, cơ ngực đầy đặn in đầy dấu hôn cùng những vết bầm xanh tím, đầṳ ѵú bị đùa bỡn đến đỏ bừng lên, trông giống như một con búp bê hỏng, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn còn lưu lại sắc xuân, thậm chí cả nốt ruồi đỏ ở khóe mắt cũng có vẻ hấp dẫn rung động lòng người hơn, sắc đỏ trong mắt của Mộ Dã cũng dần tan đi như thủy triều, như là hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Mộ Diệp mặc cho làn nước cuốn trôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên Thúc Hàm Thanh, chôn vùi sự hoảng sợ và khẩn cầu trong đáy mắt, hắn áp sát trán của Thúc Hàm Thanh, thân mật nói: “Hàm Thanh, xin lỗi em.”
Giọng nói của Mộ Diệp vẫn còn hơi khàn khàn, Thúc Hàm Thanh vẫn còn chưa tỉnh hẳn nhưng vẫn có thể nghe được giọng của Mộ Diệp.
Giọng của Mộ Diệp luôn cho cậu một cảm giác an toàn, Thúc Hàm Thanh cọ cọ vào mặt hắn.
Vừa mềm như bông lại như giọt sương sớm nhỏ xuống trái tim.
Rõ ràng là Mộ Diệp luôn bày ra dáng vẻ trên cao nhìn xuống, nhưng chỉ có cậu mới biết được vẻ trên cao nhìn xuống kia chỉ là bề ngoài, còn hắn lại người sống vô cùng tình cảm.
Bề ngoài hắn có được dị năng vô địch, nhưng lại chỉ muốn ngày đêm xỏ xuyên người nằm dưới thân ở trong căn phòng tối tăm, kề bên người thương của mình giống như ác long bảo vệ chặt chẽ trân bảo của nó, hy vọng người kia cũng yêu thương mình.
Loại suy nghĩ này nảy lên trong đầu hắn, sau đó nhanh chóng bén rễ và nảy mầm, Mộ Diệp cũng không biết làm cách nào để có thể giữ chặt được người trước mắt, Thúc Hàm Thanh vẫn luôn thoải mái như vậy, cho dù cậu có bị người khác đè trên giường nhưng mãi mãi cũng không phụ thuộc vào ai, không ai có thể nắm chặt lấy đôi tay của cậu.
Có rất nhiều người muốn cướp được cậu.
Ái dục là nguồn gốc của ác quỷ bên trong mỗi người, khiến cho hơi thở của Mộ Diệp run lên, bờ ngực nóng bỏng, ám ảnh không thôi.
“Em sẽ hận anh sao?”
Mộ Diệp thấy Thúc Hàm Thanh ôm eo cậu, dán môi lên cằm của cậu, giọng nói khô khốc: “Đương nhiên không…”
Chỉ cần anh không rời xa em, em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.
Khi Thúc Hàm Thanh tỉnh lại vẫn giữ nguyên tư thế trước khi ngủ, đầu cậu dựa vào trong l*иg ngực của Mộ Diệp.
Cậu nhớ đến trận làʍ t̠ìиɦ trước khi đi ngủ, cố gắng không nghĩ tới nữa nhưng những hình ảnh mê người ấy lại hiện lên từng chút một trước mắt cậu.
Nhưng loại tâm trạng này cũng không phải điều xấu xa gì, Mộ Diệp có một loại sức hút đặc biệt, ngay cả khi hắn yêu cầu Thúc Hàm Thanh tự mình làm những việc đó cũng không khiến cậu cảm thấy nhục nhã, sa đọa vào du͙© vọиɠ, Thúc Hàm Thanh quả thực sẵn lòng lấy lòng hắn.
Mộ Diệp cảm nhận được động tĩnh của người trong lòng, hắn đưa tay vuốt dọc theo sống lưng cậu, khàn giọng nói: “Mông em còn đau không? “
Mộ Diệp vừa nói xong, Thúc Hàm Thanh liền cảm nhận được cảm giác đau âm ỉ ở mông.
Cậu tủi thân gật đầu: “Ưm, vẫn còn đau.”
Mộ Diệp đột nhiên rời khỏi giường, mặc quần áo vào, Thúc Hàm Thanh ngơ ngác dựa đầu vào gối nhìn hắn mặc quần áo: “Anh muốn đi đâu vậy?”
Mộ Diệp nói hắn đi đi mua thuốc, sau đó hắn liền xốc chăn của Thúc Hàm Thanh lên, dùng ngón tay tách hai chân cậu ra: “Hàm Thanh, cho anh xem vết thương của em ở chỗ nào.”
Thúc Hàm Thanh vội vàng vòng tay qua cổ Mộ Diệp, vùi đầu vào ngực hắn: “... Cũng không đau quá, anh đừng đi, em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Mộ Diệp ôm lấy cậu, vuốt ve vòng eo của Thúc Hàm Thanh.
Thúc Hàm Thanh ngồi dậy, cầm lấy một chiếc áo của Mộ Diệp mặc lên người, trên người cậu không mặc quần áo, chiếc áo này cùng lắm chỉ có thể che được hạ thân của cậu, cậu muốn nghiêm túc ngồi dậy nói chuyện, lại phát hiện eo vô cùng đau nhức, Mộ Diệp chu đáo lấy một cái gối kê sau lưng ht khiến cậu đỏ mặt.
Thúc Hàm Thanh hắng giọng nói: “Mộ Diệp, những điều em sắp nói đều là sự thật, anh nhất định phải tin em.”
Mộ Diệp thong thả gật đầu: “Em cứ nói đi, anh tin em mà.”
Thúc Hàm Thanh hít sâu một hơi: “Em đã sống hai đời.”
Thúc Hàm Thanh nói xong, liền nhìn chằm chằm Mộ Diệp xem phản ứng của hắn, chỉ nghe thấy hắn “Ồ” một tiếng.
Thúc Hàm Thanh mở to hai mắt: “Anh không tin em sao?”
Vẻ mặt của Mộ Diệp bình tĩnh: “Không phải, em cứ nói tiếp đi.”
“Em thật sự đã sống hai đời, hơn nữa hiện tại trong đầu em còn có một ngài cốt truyện, nó ép em làm một số chuyện em không hề muốn, ví dụ như lần trước nó ép em nhốt anh và Vinh Hoa ở trong phòng căn cứ dưới lòng đất, bởi vì chúng ta đang ở trong một quyển sách, anh và Vinh Hoa mới là một cặp.” Thúc Hàm Thanh ngừng một chút: “Cũng không phải, anh, Lôi Tranh, Yến Thần Quân, và Vinh Hoa, là một cặp.”
Mộ Diệp nghe được chữ hai đời đã cau mày, sau đó càng nghe tiếp thì biểu cảm trên mặt lại càng kỳ quái.
“Từ từ đã… Hàm Thanh, hôm nay không phải ngày cá tháng tư.”
Thúc Hàm Thanh có chút tuyệt vọng mà nhìn Mộ Diệp: “Anh không tin em? Em nói thật đấy, kiếp trước anh đối xử với em vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn muốn giải tán tiểu đội, lúc đó em còn đánh với anh một trận rồi bỏ đi, sau đó em gặp Lôi Trần, về sau lại xảy ra chút chuyện, chon nên em đã chết, sau khi tỉnh lại, em đột nhiên lại xuyên về thời gian trước.
“Anh thấy Vinh Hoa đột nhiên thay đổi thái độ với em một cách chóng mặt, chính là vì bị xóa ký ức, tình yêu của cậu ta đối với em đã bị xóa, đây cũng chính là lý do trước kia anh luôn lạnh nhạt với em, lúc trước em vẫn luôn nghĩ rằng anh không thích em.”
Mộ Diệp im lặng, Thúc Hàm Thanh tiếp tục nói: “Ngài cốt truyện kia nói với em rằng, chúng ta đều đang ở trong một quyển sách, mọi người phải tuân theo kịch bản của mình, nếu cốt truyện bị lệch khỏi quỹ đạo thì sẽ bị xem như vi rút mà xóa bỏ.”
“Đây là sách gì?”
Thúc Hàm Thanh thấy vẻ mặt của Mộ Diệp dần trở nên nghiêm trọng, vội vàng nói: “Đó là một cuốn sách mà Vinh Hoa là vai chính, anh, Lôi Tranh và Yến Thần Quân đều là người theo đuổi cậu ấy.”
Mộ Diệp muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hắn vuốt ve ngón tay: “Vậy còn em thì sao?”
“Em chỉ là vai phụ, chỉ có tác dụng thúc đẩy cốt truyện, sẽ không có kết cục tốt, bởi vì kiếp trước em chết đi không rõ nguyên nhân, nên kiếp này em bị ép phải đi theo cốt truyện, thậm chí xung quanh còn có người đang giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, trước kia em luôn bị giám sát, gần đây ngài cốt truyện nói nó không có đủ năng lượng nên em và Lôi Tranh mới phát hiện ra người giám sát, nếu không thì em không thể nói ra chuyện này được.”
Thúc Hàm Thanh thấy dáng vẻ suy ngẫm của hắn, lại càng ôm hắn chặt hơn.
“Mộ Diệp, anh phải tin em, em thật sự không có nói giỡn.”
Từ địa ngục tới thiên đường, chỉ cần một câu của Mộ Diệp.
“Người giám sát là ai?”
Mộ Diệp vẫn mua thuốc bôi cho Thúc Hàm Thanh mua dược, hắn cầm thuốc bôi lên cặp mông đầy đặn của Thúc Hàm Thanh, ôm cậu vào trong lòng.
“Ý của em chính là anh cũng đã bị xóa ký ức?”
Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, gật đầu: “Lúc chúng ta vẫn còn ở căn cứ, anh đối xử với em rất tốt, nhưng sau đó anh lại vô cùng xa lạ.”
Mộ Diệp như suy nghĩ gì đó.
“Em nói Tang Mại chính người giám sát chúng ta?”
Thúc Hàm Thanh gật đầu: “Bên cạnh anh có Tang Mại, bên cạnh Lôi Tranh và Yến Thần Quân cũng có một người cố định, lần này em cũng gặp được một người, nhưng mà ngay khi bọn em muốn bắt hắn lại thì hắn lại biến mất không chút dấu vết nào.”
Mộ Diệp hỏi cậu về chuyện của kiếp trước, khi nhắc đến Lôi Tranh, cậu có chút không được tự nhiên.
“Anh và Lôi Tranh…”
Thúc Hàm Thanh rũ mắt: “Anh ta nhớ rõ chuyện của kiếp trước, sau khi em rời đi, chính là anh ta đã giúp em, sau đó bọn em lại…”
“Hàm Thanh, từ từ một chút.”
Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, Mộ Diệp đột nhiên duỗi tay vuốt tóc của cậu: “Hàm Thanh, em vất vả rồi.”
Thúc Hàm Thanh ôm hắn, rầu rĩ nói: “Em biết anh sẽ tin em mà.”
Ngày hôm sau, Mộ Diệp đưa Thúc Hàm Thanh đến buổi gặp mặt đồng đội, Vân Ánh thấy Thúc Hàm Thanh thì vô cùng phấn kích, cô đi cùng với Phương Trác, khi cô nhìn cậu ta đều luôn mang vẻ ngại ngùng.
Thúc Hàm Thanh trêu ghẹo bọn họ vài câu.
Quán bar này có tổng cộng hai tầng, so với tầng một ồn ào và xa hoa lãng phí thì tầng hai lại yêu tĩnh và lịch sự hơn, bọn họ ngồi gần cầu thang trên tầng hai, nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy sàn nhảy ở tầng một.
Tang Mại cũng đã đến, hắn nói với Vân Ánh, con gái thì uống ít thôi, anh ta vẫn luôn chu đáo như vậy.
Thúc Hàm Thanh cùng với Vân Ánh bước ra sàn nhảy.
Với dáng người của Thúc Hàm Thanh, khi cậu vươn tay về phía Vân Ánh thì giống như một viên ngọc xinh đẹp dưới ánh đèn, có ai đó mở một chai champagne phun về phía sàn nhảy, cậu cười một tiếng, mái tóc đen nhánh ướt sũng, dính vào hai bên trán, đôi mắt cậu ánh lên một tầng ánh sáng, ngược lại giống như một ánh hoa hồng diễm lệ.
Ánh mắt của Mộ Diệp dán trên người Thúc Hàm Thanh, không biết là hắn đang cố ý hay vô tình mà lắc ly rượu trên tay, trên cổ tay xuất hiện một chuỗi hạt mới kém hơn chuỗi hạt đàn hương trước đó một chút.
Mộ Diệp dường như không có ham muốn của riêng mình, ngoại trừ những thứ hàng ngày cần dùng đến, tất cả những gì hắn kiếm được đều dành cho Thúc Hàm Thanh, thậm chí hắn đến nơi này cũng chỉ vì Thúc Hàm Thanh thích.
Từ ăn uống hay quần áo cũng đều là những thứ tốt nhất, Mộ Diệp cũng vô cùng hào phóng mà chi cho Thúc Hàm Thanh bằng tất cả những gì mà hắn có thể. Ở những nơi một người không thể biết, những nhu yếu phẩm hàng ngày cực kỳ đắt tiền, máy chơi game, thiết bị giải trí hàng ngày để gϊếŧ thời gian, ngay cả tiểu đội này cũng thành lập vì Thúc Hàm Thanh.
Trên người Thúc Hàm Thanh từ trên xuống dưới không chút kiêu căng nào mà rất cẩn thận, trong những ngày tận thế cậu luôn phải duy trì trạng thái này, luôn phải giữ nụ cười trên môi, không hề mệt mỏi khi phải bôn ba khắp nơi, không chỉ vì muốn cậu được ăn ngon mặc đẹp hơn, mà còn muốn bỏ rất nhiều vốn liếng và sức lực để bảo vệ cậu.
Những điều này đủ để cho người khác thấy được dụng tâm của Mộ Diệp đối với Thúc Hàm Thanh.
Tang Mại dựa vào sô pha, chắn những người muốn đến mời hắn thay cho Mộ Diệp, sau đó lại chán nản mà nhìn về phía Mộ Diệp đang nghịch chuỗi hạt.: “Đội trưởng, tôi nghe nói anh đã thấy anh Thúc gặp Vinh Hoa.”
Động tác của Mộ Diệp dừng lại một chút, nhìn về phía người kia.
“Anh cũng biết bây giờ cậu ta là con trai của người phụ trách căn cứ, tại sao cậu ta lại đến gặp anh Thúc, anh nói xem cậu ta sẽ không cướp anh Thúc đi chứ? Lúc trước tôi thấy anh Thúc đặt không ít lòng dạ lên cậu ta đâu?”
Mộ Diệp nói: “Vậy để cậu ta thử xem.”
Mộ Diệp luôn thẳng thắn như cây tùng cây bách, luôn điềm tĩnh và đang tin cậy, mọi mệnh lệnh hắn đưa ra đều ngắn gọn và sắc bén, hắn uống cạn rượu trong ly trong một hơi.
Khi Thúc Hàm Thanh trở về, thì nhìn thấy Mộ Diệp đã hơi say.
Tửu lượng của Mộ Diệp không được tốt, Thúc Hàm Thanh vuốt mặt hắn, lẩm bẩm: “Sao lại uống nhiều như vậy chứ?”
Mộ Diệp nghe được giọng nói của Thúc Hàm Thanh, thì dựa vào người cậu ngủ càng sâu hơn, Thúc Hàm Thanh phải và Tang Mai đưa hắn đến khách sạn gần nhất, ở đây có rất nhiều người đến tìm tình một đêm, cả trai lẫn gái đều có.
Thúc Hàm Thanh đặt Mộ Diệp ở trên giường, sau đó liền nói đi ra ngoài mua thuốc, cậu sợ Mộ Diệp sẽ nôn, Tang Mại lại nói hắn sẽ trông đội trưởng giúp, Thúc Hàm Thanh mới gật đầu.
Tang Mại nhìn Thúc Hàm Thanh đóng cửa lại, sau đó lại nhìn Mộ Diệp đang nằm trên giường không hề hay biết gì hết.
Rốt cuộc, hắn chờ tới rồi cơ hội này, Mộ Diệp chỉ thả lỏng cảnh giác khi ở bên cạnh Thúc Hàm Thanh.
Tang Mại lúc này giống như biến thành một con người hoàn toàn khác, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa nữa, anh ta lấy từ trong túi áo ra một ống thuốc màu đỏ to bằng bàn tay, bên trong là dị năng đang nhảy loạn, va chạm vào bình thủy tinh, Tang Mại lấy ra một cái ống kim tương tự như kim tiêm nhưng lại tinh xảo hơn, không có kim tiêm sắc bén mà chỉ là một cái đầu hút.
Tang Mại chậm rãi nói: “Xin lỗi, tôi đã để anh yêu một người mà anh không nên yêu.”
Dứt lời, anh ta liền giơ thứ kia đâm lêи đỉиɦ đầu Mộ Diệp.
Mà lúc này, Mộ Diệp đột nhiên lại mở mắt.