Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 4

Tần Kiến Nguyệt nói: "Mẹ chỉ cần nói với dì hai là con không hẹn hò, cả đời con cũng không kết hôn. Mẹ bảo dì nhàn quá không có gì làm thì đi lễ phật Quan m cầu 18 cháu trai đi. Đừng có xen vào chuyện người khác nhé? Thật sự là ăn no rửng mỡ mà."

Giọng nói cô mềm mại, cho dù đang tức giận cũng không có chút lực sát thương nào.

Tần Y nói: "Này, mẹ nói đứa nhỏ con này...”

Tần Kiến Nguyệt không nghe nữa, tức giận cúi đầu ngắt điện thoại.

Cô tức giận quay người đi xuống, trong giây phút ngẩng đầu lên chợt thấy một bóng người đứng ở góc cầu thang.

Đồng tử của Tần Kiến Nguyệt siết chặt lại.

Có vẻ người đàn ông sợ quấy rầy cuộc trò chuyện của cô nên không đi lên, chỉ kiên nhẫn chờ ở đó. Dáng người cao dựa vào lan can, hai chân thon dài, dáng đứng không câu nệ. Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi mềm màu xanh nâu, vạt áo nhét vào thắt lưng quần.

Môi trường quá tối làm mọi người không thể nhìn được ánh mắt anh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy nước da trắng như tuyết và xương quai xanh rắn chắc đằng sau lớp áo sơ mi.

Anh quá mức cao gầy, cho dù không lạnh mặt, không tức giận cũng khiến người ta cảm thấy xa cách.

Mắt phượng hẹp dài thông minh khẽ khép lại.

Mô tả của Nam Ngọc không hề sai, Trình Du Lễ khiến cho người ta cảm thấy vừa đẹp trai vừa giàu có.

Tần Kiến Nguyệt Bộ dừng lại ba bốn giây, bỗng nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Sau đó cô bước tới, bình tĩnh cố gắng vượt qua anh.

Trang phục nặng nề đến nỗi cô không nhìn thấy chân mình, cộng thêm tâm tình bối rối nên cô giẫm hụt. Tiếng hét chưa kịp phát ra thì Tần Kiến Nguyệt đã khụy xuống.

Người đàn ông tay mắt lanh lẹ tiến lên phía trước, vươn cánh tay dài ra vững vàng đỡ lấy Tần Kiến Nguyệt suýt nữa ngã sấp xuống.

Nói là đỡ không bằng nói là: Ôm.

Hiện tại đang bị anh ôm bằng một loại tư thế kì lạ, Tần Kiến Nguyệt cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh nâng eo mình.

Trình Du Lễ cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tần Kiến Nguyệt gần trong gang tấc, giọng nói của anh trầm thấp nặng nề, gần như xuyên qua ngực anh đến cô: “Chuột rút rồi?"

Nhìn xuống đôi chân trắng hồng đeo giày thêu của cô.

Tần Kiến Nguyệt giẫm lên đất lần nữa, chân phải vừa dùng lực, cơn đau ở gân cốt khiến cô vô thức “a” một tiếng.

Bàn tay muốn chạm vào bức tường bên cạnh nhưng quá xa, cô dứt khoát chống vào cánh tay Trình Du Lễ, mượn lực đỡ cái chân bị đau cố gắng đứng thẳng người.

"Còn diễn được không?" Người đàn ông buông cánh tay phải của cô ra, nhìn vào mắt cá chân giấu trong giày, nhưng cũng không nhìn ra cái gì.

Tần Kiến Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn điếu thuốc còn một nửa tàn thuốc trên đầu ngón tay anh gật đầu một cái, nói nhỏ: "Có thể."

Trình Du Lễ lại nói: "Đừng hát nữa."

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng nhưng cũng trầm lãnh, giọng Bắc Kinh trong trẻo êm dịu. Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng là một loại giọng điệu không thể cãi lại.

Tần Kiến Nguyệt khẽ mím môi, cô không dám nhìn anh, vẫn cụp mắt xuống nhàn nhạt nói: "Không có người thay tôi."

Anh nhìn thấu nỗi lo lắng của cô, tiến lên một bước, nhìn hàng mi run rẩy của cô gái, chậm rãi nói một câu: "Địa bàn của tôi mà tôi còn không làm chủ được?"

Cô hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt không mặn không nhạt của anh.

Ở góc cua là một cái sân khấu nhỏ, bên cạnh là hai chiếc ghế gỗ lớn màu vàng.

Các đốt ngón tay dài của Trình Du Lễ co lại, nhẹ nắm lấy thành ghế gõ hai lần ra hiệu cô ngồi xuống đây.

Anh dập tắt tàn thuốc, lấy điện thoại di động ra gọi điện, rất nhanh đối phương đã nghe máy, Trình Du Lễ nói: "Ở đây có một cô gái bị thương ở chân, cậu mang thuốc đến đây."

Anh cúi đầu nhìn những đồ vật bị rơi xuống đất do bị ngã.