Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 3

Nhan sắc cực đẹp ẩn hiện bên trong sương mù khói xanh.

Hô hấp của Tần Kiến Nguyệt thoáng chốc ngừng lại.

Anh vẫn lười biếng kiêu căng như trong quá cứ, yên tĩnh cô độc. Dáng vẻ như một con hạc, tính tình lại như một con mèo.

Sau bao nhiêu năm nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh.

Nhưng mà anh không còn là nhân vật làm mưa làm gió hai giới - học trưởng Trình lớn hơn cô hai tuổi nữa rồi.

Mà là con trai thứ hai nhà họ Trình trong kinh thành - Trình Du Lễ.

Lớp bụi thời gian đã bị quyét sạch, cái tên được giữ kín lại đánh vào trong tâm khảm Tần Kiến Nguyệt lần nữa. Thêm nắm củi vào ngọn lửa trái tim chưa tắt, nó lại bùng cháy lên.

Cảm giác tươi sáng giây phút này không biết là nóng hay là đau.

Ma xui quỷ khiến, người đàn ông đang nói chuyện với bậc bề trên bất chợt nhướn mi mắt lên, nhìn lên trên lầu.

Cặp mắt hẹp dài lãnh đạm của người đàn ông kia vội vàng không kịp chuẩn bị đối đầu với cô, không đến một giây Tần Kiến Nguyệt đã quay lưng đi, chột dạ đi vào phòng nghỉ ngơi.

Chỉ còn lại Lục Xa Địch ở phía sau đang thét lên: "Oa, thật sự là cực phẩm!"

Ngoài cửa sổ Đường Lê, gió kêu xào xạc, lá tầm xuân bốc hơi nước đọng thành một khối xanh dày.

Tần Kiến Nguyệt vừa nhắm mắt thì nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của anh, cô nặng nề cầm chì kẻ lông mày lên, ngón tay run run.

...

Bức màn được vén lên, kịch hay bắt đầu. Vợ kịch mở màn chính là《 Khóa Lân Nang》.

Trình Du Lễ ngồi xuống chiếc ghế gần bà nhất theo lời bà. Người lớn cưng chiều rõ rành rành. Tâm trạng hôm nay của bà nội rất tốt, vui vẻ ra mặt, hăng hái chỉ dạy kiểu hát cho anh.

Trình Du Lễ ra vẻ nghe lời, có chút nghiêng người dựa vào bà nội. Bà lão giơ ngón tay chỉ lên sân khấu nói: "Cô gái này không tệ."

Người đàn ông híp mắt lại, nhìn chăm chú sân khâu, nhẹ hỏt một câu: "Ai vậy ạ?"

"Đán Giác Nhi (2)."

(2) Nhân vật trong kinh kịch của Trung Quốc

Ánh mắt Trình Du Lễ rơi vào cô gái hát hoa đán.

Lớp phấn dày cũng không thể che được nét mặt tinh xảo thanh tú, giống như là nhà tranh mới lợp, thu đồng cắt nước, còn có chút rụt rè e sợ trên nét mặt.

Lối hát cực kì cổ kính tự nhiên, dĩ nhiên giọng điệu tốt, lối hát đơn giản mà khéo léo, xuyên mây xé lụa, dư âm còn văng vẳng bên tai.

Sau khi hát xong, Trình Du Lễ mới uể oải mở miệng đánh giá một câu: "Quả thật không tệ."

"Có phải là người mới không?" Bà lão chợt hỏi thêm: "Hôm này con bé diễn thì ta phải đến hôm đó. Nghe hai câu như vậy sao thỏa mãn được."

Trình Du Lễ nói lát nữa cháu tìm người hỏi cho bà.

...

Đèn trên sân khấu sáng đến nỗi Tần Kiến Nguyệt không thể nhìn thấy khán giả. Cô không biết làm thế nào mà cô hát xong vở kịch dài đằng đẵng nữa, lúc xuống sân khấu mới phát hiện bản thân căng thẳng đến nỗi hai chân run rẩy.

Trong lúc tạm nghỉ, cô trở lại gác xép ở tầng hai, nhận được điện thoại của mẹ cô, Tần Y, Tần Kiến Nguyệt tìm nơi vắng vẻ nghe máy.

Đứng ở cầu thang tối om, không có ánh sáng của tầng hai, dưới chân là một tấm ván gỗ cũ trơn nhẵn.

Tần Y hỏi cô: "Hát sao rồi?"

Tần Kiến Nguyệt mất tập trung diễn xong toàn bộ vở kịch, mệt mỏi đáp câu: "Hát như vậy thôi."

Tần Y trầm mặc một lúc, sau đó giọng nói trầm xuống, giải thích lý do mình gọi đến: "Sao con không thêm wechat của Vương Thành vậy, dì hai của con vừa tới giục mẹ đó."

Tần Kiến Nguyệt nghe thấy lời này thấy rất khó chịu: “Không phải con đã nói là con không muốn đi xem mắt rồi còn gì, vậy thêm anh ta làm gì?”

"Con cho dì hai của con cái thể diện, nói chuyện với người ta vài ba câu cũng không lãng phí thời gian, không chừng có thể làm thân. Thực sự không được thì tìm cái cớ thoái thác cũng không sao."