Biết tin Lệnh Hồ Nhu rời phủ, trong lòng Chu Lang cũng trỗi lên chút tâm tư khác. Từ ngày hắn làm rể tại tướng quân phủ đến nay, không ra khỏi cửa quá vài lần. Ban đầu là vì mối quan hệ giữa hắn và Lệnh Hồ Nhu đang nồng thắm, nhưng sau này thì lại vì sợ hãi cô, không dám rời phủ. Giờ Lệnh Hồ Nhu đã đi, lẽ nào hắn không thể tự do chút sao?
Sáng sớm hôm sau, hắn thay đổi y phục, mang theo chút ngân phiếu rồi chuẩn bị ra cửa.
Bốn nô tài trong sân, nhìn thấy hắn muốn ra ngoài, liền hỏi, "Công tử định đi đâu vậy?"
Chu Lang làm như không nghe thấy. Thấy hắn sắp bước ra sân, bốn người lập tức đứng thành hàng chặn trước mặt hắn.
Chu Lang ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đứng đầu, "Ta muốn đi đâu, còn phải báo cáo với đám nô tài các ngươi sao?"
Người đứng đầu, chính là A Diệp - kẻ từng có xung đột với Chu Lang - đáp, "Công tử, tiểu thư đã căn dặn tối hôm qua, không cho phép công tử rời khỏi sân."
Chu Lang nghiến răng, giận dữ nói, "Làm càn! Ta đâu phải tù nhân?" Hắn giơ tay đẩy người trước mặt, "Tránh ra cho ta!"
Người trước mặt hắn là A Diệp, nhưng hắn đẩy không xê dịch chút nào.
A Thất bên cạnh lên tiếng, "Xin công tử đừng làm khó chúng tôi."
Chu Lang biết không thể lay chuyển được, bèn rút tay lại, nhưng giọng vẫn cứng rắn, "Ta chỉ muốn ra ngoài giải sầu."
"Xin công tử hãy ở trong phủ mà giải sầu." Một người khác đáp lại.
"Ngươi!" Chu Lang trừng mắt nhìn người vừa nói, không ngờ cả bốn người đều trả lời y như vậy. Cơn giận nổi lên, hắn quát, "Các ngươi! Nếu ta nói hôm nay nhất định phải ra khỏi phủ thì sao?"
Bốn người nhìn nhau, rồi cúi đầu đáp, "Vậy đành đắc tội."
Chu Lang đã quyết tâm, giờ bị chặn lại thế này, chẳng coi đám nô tài ra gì. Hắn lập tức lao vào.
Nhưng bốn người này vốn là gia đinh hộ viện, võ nghệ không thể coi thường. Chu Lang vừa lao vào đã không làm được gì. Dù vậy, họ đều sợ làm tổn thương công tử tay trói gà không chặt, nên ra tay rất chừng mực. Cả năm người dây dưa một hồi lâu trong sân.
Chu Lang vật lộn thêm một lúc, thấy bốn người vẫn kiên quyết không nhường bước, lòng hắn bắt đầu nóng nảy, liền giơ tay tấn công đôi mắt người đối diện.
Người trước mặt hắn vốn định né tránh, nhưng không kiểm soát được lực, đột nhiên đẩy mạnh Chu Lang. Dù ngay lập tức rút bớt sức, nhưng vẫn đủ để đẩy Chu Lang ngã nhào xuống đất.
Chu Lang ngã rất đau, lập tức la lên, "Ngươi dám đánh ta sao!"
Nô tài vừa đánh hắn ngơ ngác. Khi hắn định thần lại, A Thất và A Diệp đã kịp thời đỡ Chu Lang dậy.
Cái chưởng vừa rồi tuy không đau lắm, nhưng Chu Lang chẳng có chút võ nghệ nào, lại thêm yếu ớt, chỉ một cú nhẹ như thế cũng đủ làm hắn mất thăng bằng.
"Công tử, ngài không sao chứ?" A Thất vẻ mặt lo lắng.
"Công tử..." A Diệp định nói, nhưng Chu Lang đã cố đẩy hai người ra. Không ngờ, dù dồn hết sức lực, hắn vẫn không thể đẩy nổi.
Nô tài đánh hắn quỳ xuống xin lỗi, "Công tử, xin thứ tội." Chu Lang vốn tưởng hắn là kẻ yếu nhất, dễ bắt nạt, không ngờ lại là người mạnh nhất trong bốn nô tài.
A Thất và A Diệp đỡ Chu Lang đứng dậy. Nhưng vì không ưa bốn người này, vừa đứng lên hắn đã hất tay ra. Hai người thấy Chu Lang vừa bị đẩy ngã, sợ hắn bị thương, nên đồng loạt thả tay.
Chu Lang đỏ mắt không phải vì bị đánh, mà vì ngã đau trên nền đá xanh.
"Ngươi đúng là tên nô tài đáng chết!" Chu Lang là công tử được nuông chiều từ bé, nên không thể chịu nổi việc bị xấu hổ thế này. Hắn giận dữ đá kẻ vừa đánh mình, nhưng đá được vài cái, hắn lại nhăn nhó ôm mông vì chỗ đau khi ngã.
Nô tài bị đá chỉ cảm thấy chẳng có gì đau đớn. Hắn quen với việc nặng nhọc, nên vài cú đá nhẹ chẳng khác gì gãi ngứa.
Chu Lang thấy nô tài này vẫn không phản ứng gì, bèn trừng mắt hung dữ, "Sao, trừng mắt ta làm gì? Ngươi dám đánh trả không?"
Nô tài giật mình, lập tức cúi đầu xuống, "Nô tài không dám." Giọng nói có chút run rẩy.
A Thất lo lắng cho thương thế của Chu Lang, "Xin công tử hãy về phòng nghỉ ngơi."
"Hừ." Đợi đến khi cơn đau dịu bớt, Chu Lang mới đứng thẳng dậy, "Ta nói rồi, hôm nay ta nhất định phải ra ngoài."
"Vậy nô tài đành đắc tội."
Chu Lang cảm thấy tay mình bị giữ chặt. Nhìn lại, thấy A Diệp và A Thất nắm tay mình, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Các ngươi định làm gì!"
Hai nô tài định đưa hắn về phòng.
Chu Lang dĩ nhiên không muốn, nhưng sau cú ngã, hắn đau nhức khắp người, nên cũng chẳng dám giãy giụa mạnh. A Thất và A Diệp rất cẩn thận, sợ lại làm hắn đau.
Cả đám lôi kéo nhau làm kinh động đến Lệnh Hồ Dận đang đi ngang qua.
Lệnh Hồ Dận vốn định ra ngoài, không ngờ nghe thấy tiếng động, bèn lại gần xem. Thấy Chu Lang đang lằng nhằng với bốn nô tài trong sân, hắn ngạc nhiên gọi một tiếng, "Chu công tử?"
Chu Lang đang bị kéo về phòng, nghe tiếng gọi, ngẩng đầu thấy Lệnh Hồ Dận mặc y phục màu thẫm. Bốn nô tài cũng thấy, liền quỳ xuống hành lễ, "Tướng quân."
Lệnh Hồ Dận bước tới gần.