"Tiện tì!" Lệnh Hồ Nhu là nữ nhi nhà tướng, khí thế hung bạo không thua gì nam nhân, "Có phải ngươi quyến rũ công tử không?" Nàng nói, giọng vừa giận vừa tức.
Lại một roi nữa quất lên bả vai Tô Như Như, áo ả rách toạc ra, để lộ vết máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn.
Tô Như Như còn trẻ, bình thường rất được chủ tử yêu thích, chưa từng chịu khổ như thế. Giờ ả bị quất hai roi thẳng vào người, đau đớn đến gần như ngất xỉu.
Phụ nữ bình thường ghen tuông, Chu Lang chỉ cần nói ngọt một chút là dỗ xong. Còn Lệnh Hồ Nhu vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, hôm nay đột ngột ra tay mạnh bạo, khiến cậu chỉ biết giật mình sợ hãi.
Tô Như Như van xin Lệnh Hồ Nhu mãi vẫn không được nàng tha thứ, bây giờ ả đau muốn chết, đành phải chuyển hướng sang cầu cứu Chu Lang trước mặt. Ai ngờ Lệnh Hồ Nhu vừa thấy ả ta kéo vạt áo thiếu niên, lửa giận trong lòng tức khắc càng lớn hơn, giơ roi chuẩn bị quất thẳng vào gò má đối phương.
Chu Lang nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, "Dừng tay!"
Lệnh Hồ Nhu nhìn chằm chằm cậu.
Đây là lần đầu Chu Lang thấy dáng vẻ này của nàng.
"Tiểu Nhu, nàng bỏ roi xuống đi." Dù đã sống hai kiếp, còn suốt ngày đắm chìm vào nɧu͙© ɖu͙© liên miên, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt. Thấy Lệnh Hồ Nhu cầm roi đằng đằng sát khí thế kia, lòng thiếu niên không khỏi run rẩy lo sợ.
Tính khí nàng vốn rất kiên cường, ra trận gϊếŧ địch quyết đoán không thua kém gì đấng nam nhi, nàng lập tức chất vấn Chu Lang: "Ta đánh ả, chàng đau lòng sao?"
Cậu đương nhiên không thừa nhận, "Nàng biết tim ta chỉ có mình nàng."
"Vậy thì tránh ra cho ta!" Lệnh Hồ Nhu yêu Chu Lang vô cùng đậm sâu, làm sao có thể chịu được việc người khác lăm le phu quân mình.
Thiếu niên nhìn thoáng qua Tô Như Như vẫn còn nằm trên mặt đất, ả đã bị đánh đến tái nhợt mặt mày, co rúm lại bên chân cậu, "Công tử... công tử cứu nô tỳ --"
Chu Lang luôn mang lòng thương xót với những thứ đẹp đẽ, hơn nữa chuyện này cũng do bản thân mình gây ra, thế nên cậu muốn nói lý lẽ với Lệnh Hồ Nhu một chút, "Tiểu Nhu, nàng bỏ roi xuống -- ta và Như Như không phải như nàng nghĩ."
Vừa dứt lời, cậu liền biết mọi thứ hỏng bét rồi. Cậu mất trí hay sao mà dám nói mập mờ lấp lửng như vậy trước mặt một người phụ nữ chứ? Nhưng thiếu niên còn chưa kịp sửa lại, đã thấy cây roi dài của Lệnh Hồ Nhu lao tới ngay trước mặt!
Nàng quất thẳng vào người Chu Lang, đuôi roi quét qua gò má toé máu, đau đến mức khiến cảnh vật xung quanh lập tức nhoè đi.
Không đợi cậu hoàn hồn, một roi nữa đã giáng mạnh xuống.
"Nếu chàng bảo vệ ả, vậy ta sẽ thành toàn cho chàng!" Lệnh Hồ Nhu tức đến khó thở, không còn kiểm soát được lực vung tay. Chu Lang ôm đầu chịu mấy roi, cuối cùng ngất đi vì quá đau đớn.
Lệnh Hồ Nhu không ngờ thân thể thiếu niên lại yếu đuối đến vậy, thấy cậu ngất xỉu, nàng cuống quít ném roi xuống, nhào tới ôm lấy Chu Lang, giọng nói đầy lo lắng nồng đậm tình ý, "Chu Lang -- Chu Lang! Mau gọi đại phu*, nhanh lên!"
*thầy thuốc
---
Khi Chu Lang tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tạ tiểu hầu gia đứng trước mặt.
Mấy tháng không gặp, đối phương vẫn tuấn tú phong lưu như xưa. Nhưng cậu giờ đây thì nằm liệt trên giường, không thể cử động.
Tạ Oanh Hoài nhìn đôi mắt khép hờ cùng dáng vẻ hết sức mỏng manh yếu ớt của thiếu niên, thở dài một tiếng, "Chu huynh."
Đầu óc Chu Lang vẫn còn mơ hồ, sau khi tỉnh táo hơn mới dần phát hiện khắp cơ thể mình không có chỗ nào không đau. Vốn chẳng phải người chịu đựng được khổ sở, hai vành mắt cậu lập tức đỏ hoe.
Trên mặt Chu Lang cũng có vết thương, một đường đỏ tươi, tuy chưa rách da nhưng lại bầm tím cả lên, trông rất đáng sợ.
Cậu nhìn Tạ Oanh Hoài, lặng lẽ nghĩ đến những gì mình vừa trải qua, tức khắc không kìm nổi sự bi ai trong lòng, "Tạ tiểu hầu gia."
Tiếng gọi này thật sự vô cùng thống khổ đau thương.
Tạ Oanh Hoài tiếp tục thở dài, "Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Chu Lang nghiến răng, "Còn không phải vì Lệnh Hồ Nhu sao."
"Nàng ta đánh ngươi à?" Hắn lập tức tỏ vẻ không thể tin nổi.
Thiếu niên gật đầu.
"Sao nàng dám đánh ngươi?" Hỏi xong, Tạ Oanh Hoài lại dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát cậu, "Chẳng lẽ ngươi làm trò gì ngớ ngẩn trước mặt nàng?"
"Ta nào dám?" Chu Lang nằm trên giường không dám động đậy, khắp cơ thể chỗ nào cũng đau đớn khôn nguôi, "Ta chỉ thấy trong phủ có một nô tỳ đáng yêu, thế nên mới viết mấy câu thơ tặng ả ta. Không biết kẻ nào nhiều chuyện nói cho Lệnh Hồ Nhu nghe, nàng kéo tỳ nữ kia đến tìm ta hỏi tội -- cuối cùng đánh luôn cả ta!"
Tạ tiểu hầu gia ngạc nhiên vô cùng. Hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào ngang ngược như vậy.
"Chu huynh, ngươi thật sự đã chịu khổ rồi." Hai người dù sao cũng là tri kỉ, thế nên lúc này Tạ Oanh Hoài đương nhiên phải an ủi vài câu.
Chu Lang tiếp tục cay đắng than thở một hồi, rồi đột nhiên hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tạ tiểu hầu gia đáp: "Ta đang muốn hỏi ngươi năm nay có đi Lạc Anh Yến không." Không ngờ lúc đến thì nghe người gác cửa nói công tử nhà Lệnh Hồ đổ "bệnh" rồi. Hắn vừa vào xem, mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Anh Yến, nói một cách văn vẻ, là bữa tiệc tụ họp vô số tài tử giai nhân, còn nói thẳng ra, chính là lễ hội hẹn hò của các giai nhân đa tình và tài tử phong lưu chốn lầu xanh. Tiệc này được tổ chức mỗi năm một lần, mấy lần trước luôn có Tạ tiểu hầu gia và Chu Lang cùng tham gia. Nhưng năm nay Chu Lang đã kết hôn, không biết có thể đi được nữa không.
Vừa nghe thấy ba chữ Lạc Anh Yến, hai mắt thiếu niên liền lập tức sáng lên.
Nơi ấy quy tụ vô số vũ nữ và hoa khôi xinh đẹp từ thuyền hoa, đã thế còn có mỹ nhân nhiều như mây, sao cậu có thể bỏ lỡ được?
Tạ Oanh Hoài nhìn nét mặt hào hứng của Chu Lang là hiểu ngay ý đối phương, nhưng thấy cậu vẫn đang bị thương, hắn liền nhắc nhở: "Chu huynh, nếu ngươi đi, e rằng khó có thể nói với Lệnh Hồ Nhu bên kia."
Chu Lang lập tức nghẹn lời.
Nam nhân nhìn biểu cảm hết sức uể oải đối diện, lắc đầu thở dài, "Chu huynh cứ dưỡng thương cho tốt, ta về phủ trước đây."
Chu Lang dõi theo bóng dáng Tạ tiểu hầu gia rời đi, cậu nằm yên trên giường, chợt cảm thấy có chút hối hận.
Thiên hạ này mỹ nhân nhiều biết bao nhiêu, sao cậu lại đầu óc hồ đồ muốn treo mình lên một cành cây thế? Đã thế cành cây này, lại là cành cây treo lên rồi thì rất khó để thoát thân.
---