Mấy ngày nay, Tạ tiểu hầu gia phát hiện Lệnh Hồ Nhu thường xuyên tới chỗ mình hơn, nhưng hắn không phải người mù, việc nàng ta đến đây vì mình hay vì ai khác, hắn vẫn nhận ra được.
Nhưng, Tạ Oanh Hoài thật sự không có quá nhiều hứng thú với Lệnh Hồ Nhu, nên thấy nàng ta qua lại với Chu Lang như thế, hắn cũng vui mừng chấp nhận.
Chu Lang vừa có tài vừa có sắc, Lệnh Hồ Nhu mới tiếp xúc vài ngày đã đem lòng yêu mến đối phương. Hơn nữa, với những "chiêu trò" dụ dỗ đầy kinh nghiệm của thiếu niên nọ, chẳng mấy chốc đã nắm chặt được trái tim nàng trong lòng bàn tay.
Chỉ một tháng sau, nhà Lệnh Hồ rút bỏ hôn ước, phụ thân Lệnh Hồ Nhu còn đích thân mang nữ nhi đến tạ lỗi. Tạ tiểu hầu gia ra vẻ cao ngạo đủ kiểu, mới "miễn cưỡng" hủy bỏ cuộc hôn nhân mà hắn vốn đã chán ghét này.
Bên phủ họ Chu thì lại đón nhận một tin vui.
Chu Lang cầu hôn nhà Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Nhu chấp thuận, phá bỏ hôn ước với Tạ tiểu hầu gia và để Chu Lang ở rể.
Bởi vì là ở rể, đương nhiên không thể tổ chức đám cưới quá phô trương, hai bên chỉ mời người chứng hôn đến. Lệnh Hồ tướng quân vốn không thích loại thư sinh yếu đuối như Chu Lang, nhưng lại không lay chuyển được ái nữ, nên vừa đến hầu phủ từ hôn xong là lập tức chạy về biên thuỳ ngay. Ngày Chu Lang và Lệnh Hồ Nhu thành thân, Lệnh Hồ tướng quân không hề tham dự. Song Tạ tiểu hầu gia lại có mặt uống rượu, lén chúc mừng thiếu niên một câu rồi rời đi.
Do chiến sự ngoài biên cương liên tục xảy ra, trong phủ Lệnh Hồ chỉ còn lại mỗi nữ chủ nhân là Lệnh Hồ Nhu, nên Chu Lang sống khá an nhàn.
Cậu thật sự có chút thích Lệnh Hồ Nhu, sau khi thành thân cứ suốt ngày quấn quýt bên nàng. Tuy nhiên, Lệnh Hồ Nhu không giống những nữ nhân khác, dù nàng yêu Chu Lang, nhưng trên giường lại có phong cách mạnh mẽ riêng của mình. Cậu lần đầu nếm thử hương vị này, cảm thấy vừa mới lạ vừa rất hưởng thụ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ phủ tướng quân có rất nhiều tỳ nữ dung mạo ưa nhìn. Dù hiện tại lòng Chu Lang vẫn còn hướng về Lệnh Hồ Nhu, nhưng cậu suốt ngày nhìn thấy những nha hoàn xinh đẹp như hoa đi đi lại lại trước mặt, sao có thể kiềm chế được. Thế là thừa dịp nương tử không ở trong phòng, thiếu niên liền trêu chọc một tỳ nữ vốn chăm sóc bào huynh* của Lệnh Hồ Nhu.
*anh ruột
Nha hoàn ấy họ Tô, tên Như Như, sở hữu gương mặt vô cùng dịu dàng khả ái, lại thêm tuổi nhỏ, nên còn mang một phong thái ngây thơ không rõ sự đời.
Vì mới kết hôn, Chu Lang cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, chỉ lén lút tán tỉnh tỳ nữ nọ vài lần, rồi viết thơ tình trêu đùa ả ta. Điều này vốn không phải vấn đề lớn, nhưng Tô Như Như còn trẻ, rất thích khoe khoang, cầm thơ tình của Chu Lang truyền tay hết người này đến người khác trong hậu viện, truyền mãi truyền mãi, chẳng hiểu sao lại truyền tới tai Lệnh Hồ Nhu.
Lệnh Hồ Nhu tính tình cứng rắn mạnh mẽ, không hề nhẫn nhịn phu quân giống các nữ nhân khác, nàng lập tức kéo Tô Như Như đến trước mặt Chu Lang.
Ngày ngày, cậu sống quá mức thoải mái trong phủ tướng quân, trên giường lại có mỹ nhân Lệnh Hồ Nhu bên cạnh, vẻ thanh cao tựa như trích tiên lúc mới gặp đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt hết sức đa tình quyến rũ.
Khi Tô Như Như bị lôi vào phòng Chu Lang, thiếu niên mới vừa tỉnh dậy. Hôm qua cậu điên loan đảo phượng* với Lệnh Hồ Nhu đến tận đêm khuya, nàng là người luyện võ, thân thể khỏe mạnh, còn cậu đã đắm chìm trong sắc dục lâu ngày, thế nên ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lên cao.
*chỉ việc phòng the quá kịch liệt
Chu Lang đang rửa mặt chải đầu, người hầu hạ cậu chính là nha hoàn thϊếp thân của Lệnh Hồ Nhu. Tuy có dung mạo tầm thường, nhưng nàng ta rất chu đáo, một câu "công tử" hai câu "công tử", giúp thiếu niên chọn y phục. Đây vốn là chuyện cực kỳ bình thường, song bởi vì Lệnh Hồ Nhu đang cầm thơ tình cậu tự tay viết cho người khác, mà khiến tình huống hiện tại trở nên đầy ám muội.
Lệnh Hồ Nhu kéo Tô Như Như vào phòng, gây ra tiếng động không hề nhỏ.
Chu Lang chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đứng nhìn nàng ta lạnh lùng xô Tô Như Như ngã xuống đất.
Dù trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng ngoài mặt cậu vẫn nở nụ cười, "Tiểu Nhu."
Đây là tên gọi thân mật của hai người trên giường.
Nghe được tiếng gọi này, Lệnh Hồ Nhu chợt thấy mềm lòng. Suy cho cùng, nàng cũng là phụ nữ, việc một nữ nhân dám hủy hôn để gả cho Chu Lang đã là vô cùng dũng cảm hiếm gặp. Hơn nữa từ khi thành thân với thiếu niên, cậu luôn săn sóc, yêu thương nàng vô bờ bến, mà tình cảm của bản thân nàng dành cho Chu Lang cũng không hề giả dối.
Nhưng giờ đây trong tay mình lại đang cầm lá thư phu quân viết cho người phụ nữ khác...
Tô Như Như là nha hoàn của bào huynh Lệnh Hồ Nhu, có địa vị rất cao trong phủ, bình thường ả vốn nước sông không phạm nước giếng với nàng. Nhưng hôm nay đột ngột bị Lệnh Hồ Nhu kéo đến đây, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe hết cả, ả nằm bệt trên đất khóc lóc: "Công tử --"
Chu Lang chỉ thoáng liếc mắt qua đối phương một cái, lúc đó cậu đúng là thích vẻ đáng thương sắp rơi lệ của Tô Như Như, nhưng kiểu phụ nữ như ả nhiều vô kể. Chỉ là chiều hôm ấy cậu quá rảnh rỗi nhàm chán, nên mới viết một lá thư đưa cho ả mà thôi, chứ không hề có tâm tư sâu xa gì. Bây giờ Lệnh Hồ Nhu đến chất vấn, đương nhiên cậu phải dỗ dành người trong lòng trước rồi.
"Tiểu Nhu, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy?" Chu Lang bước lên, ôm lấy vai Lệnh Hồ Nhu.
Nàng ta liếc cậu một cái, ném lá thư trong tay xuống ngay trước mặt.
Thiếu niên cúi người nhặt lên, hết sức thản nhiên đọc lướt qua.
Lệnh Hồ Nhu tuy không tài hoa như các tiểu thư xuất thân từ gia đình tri thức, song nàng chẳng phải kẻ ngốc nửa chữ cũng không hiểu. Bốn câu thơ kia, hai câu đầu ca ngợi vẻ ngoài Tô Như Như vô cùng yêu kiều xinh đẹp, hai câu sau bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ và khát khao của bản thân người viết.
"Hay cho câu "Dưới trăng Tây Châu cùng nhau chèo thuyền, bên đám cỏ hoa rù rì chuyện riêng". Sao ta không biết, Chu Lang chàng còn có những tâm tư như vậy."
Cứ ngỡ Lệnh Hồ Nhu sẽ không giống với những nữ nhân tầm thường, nhưng không ngờ khi nàng ta ghen tuông cũng chẳng khác gì.
Lệnh Hồ Nhu thấy cậu không trả lời, liền cho rằng thiếu niên đã thừa nhận. Trong lòng nàng đau đớn khôn nguôi, lại nhìn Tô Như Như đang khóc thút thít dưới đất, lập tức rút cây roi dài bên hông ra, quất thẳng vào mặt ả ta.
Chu Lang chưa từng chứng kiến một Lệnh Hồ Nhu như vậy. Từ khi kết hôn với đối phương, biểu hiện nàng trước mặt cậu đều rất dịu dàng hiểu chuyện. Thiếu niên vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Như Như, dù ả kịp lấy tay che mặt, nhưng cánh tay tuyết trắng đã bị quất đến chảy máu ròng ròng.
Chu Lang ngơ ngác.