Nghe thấy những lời này của cô, động tác trên tay Yến Ly đột nhiên dừng lại, hắn nở nụ cười trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm, mở miệng nói: "Điều gì khiến con cảm thấy, ta nhận con về là vì mối quan hệ huyết thống của chúng ta."
Đối diện với tầm mắt không thể tưởng tượng được của Nguyễn Đường, đầu ngón tay của hắn thỉnh thoảng lại trêu chọc, châm lửa lên núʍ ѵú hồng hào của cô gái, khóe môi cong lên thành một nụ cười xấu xa: "Ta căn bản không để ý đến những chuyện này."
Nguyễn Sa Đường bị ý tứ nguy hiểm ẩn chứa trong lời nói của hắn làm cho sợ hãi tới mức sống lưng tê dại, bản năng sinh vật tiềm tàng trong cơ thể lại bị đánh thức lần nữa, khiến cô gần như co rúm lại, muốn trốn về phía sau.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Thu hơi thở nguy hiểm lại ngay lập tức, Yến Ly cúi người ôm lấy Nguyễn Sa Đường, thấp giọng an ủi cô, “Ta sẽ không làm tổn thương con.”
Nguyễn Sa Đường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị hắn ôm vào trong ngực, cô chỉ cảm thấy hô hấp không thông thuận, chậm rãi nuốt nước bọt, mở miệng nói chuyện với âm thanh run rẩy: “Vậy các người sẽ muốn cùng tôi, làʍ t̠ìиɦ cùng tôi à?” Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện này, nhưng bây giờ lại không thể không suy xét một chút."Có khả năng." Yến Ly cảm nhận được Nguyễn Sa Đường đang run rẩy, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, mang thẹo sự kiên nhẫn chưa từng thấy, "Nhưng mà ta thề, sẽ xin phép con mới ra tay."
Hắn không có cách nào đảm bảo là bản thân sẽ không đυ.ng vào Nguyễn Sa Đường, vấy bẩn cô, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp linh hoạt của cô đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Nguyễn Sa Đường ngơ ngác chớp chớp mắt, lý trí bị sự thật đáng sợ này đả kích sâu sắc, đánh rơi tan tác: “Tôi thật sự có quan hệ huyết thống với mọi người sao?”
Trong khoảnh khắc này, cô thật sự rất cảm kích là chính mình còn chưa có thời gian bồi dưỡng ra tình cảm cha mẹ gì đó với bọn họ, bản thân cô cũng không phải là một cô gái nhỏ mong chờ tình yêu của cha thực sự, nếu không nhất định là cô sẽ bị dọa cho phát điên mất.
“Đương nhiên.” Thấy cô đã bình tĩnh lại một chút, Yến Ly vòng tay qua ôm nửa người cô, tiếp tục bôi kem dưỡng thể cho Nguyễn Sa Đường, dùng lòng bàn tay mang đầy vết chai sạn cọ cọ vào cặp đùi mềm mại của thiếu nữ, tạo ra những đợt run rẩy liên tục.
“... Biếи ŧɦái.” Nguyễn Sa Đường nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng gay gắt nói ra. Cô hối hận vô cùng, chỉ vì một bữa ăn mà bản thân lên thuyền của trộm rồi... À không, là một chiếc máy bay của trộm, bây giờ cô có muốn thoát cũng không thoát được.