Tháng Ngày Hưởng Thụ

Chương 3: Anh là ai?

Nguyễn Sa Đường xoa xoa cái bụng đang cồn cào của mình, đứng ở bên một con đường vắng vẻ tăm tối, không khỏi thở dài, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp nhăn lại thành một quả cụm: "Đói quá đi."

Cô có nghe nói là giai đoạn thức tỉnh dị năng ban đầu sẽ đi kèm với các phản ứng không tốt dài hạn hoặc ngắn hạn khác nhau. Ví dụ, thay đổi cảm giác thèm ăn, khứu giác bị méo mó, ảo giác, thậm chí thay đổi cả về ham muốn này nọ. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngẫu nhiên nhận được phản ứng tặng lượng cơm thế này.

Nguyễn Sa Đường đói đến mức mờ cả mắt, đây là khu biệt thự nổi tiếng ở đuôi sao Vĩ, trong vài dặm xung quanh thậm chí còn không có nổi một nhà hàng khách sạn không đặt trước.

Cô nuốt nước miếng, không nhịn được cứ nhìn chằm chằm vào cây cối xanh tươi, lúc trước cô không có chú ý tới, lá cây này xanh tươi, thân cũng thẳng tắp rắn rỏi, thoạt nhìn có vẻ... Rất ngon miệng.

“Đói bụng à?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, giống như gió đêm mùa hạ thổi ngang, trong trẻo mát lành.

Nhưng mà, thanh âm êm tai này lại khiến cho thần kinh của Nguyễn Sa Đường căng thẳng trong nháy mắt, cô cảnh giác lui ra ngoài, giống như một con mèo bị dọa sợ, lông xù hết cả lên nhìn về phía người kia: "Anh là ai?”

Phải biết rằng, kể từ khi thức tỉnh dị năng, lực cảm giác của cô đã tăng lên gấp trăm lần, vốn dĩ cô đã là một người có giác quan nhạy bén, thế mà cô lại hoàn toàn không phát hiện được người này.

Cho dù là một cường giả cấp A như Nghiêm Túc, từ cách xa hàng chục mét cô cũng có thể cảm nhận được, người này là loại quái vật gì đấy? Dị năng giả cấp S à?

“Đừng căng thẳng.” Vị khách tới đây là một người đàn ông cao lớn với mái tóc ngắn màu xám, mặc dù khóe môi anh ta đang cong lên, nở nụ cười dịu dàng với cô, nhưng xung quanh anh ta lại có một lực uy hϊếp khiến người ta sợ hãi, dường như còn đen tối hơn cả đêm đen này.

“Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Yến Từ.” Nhìn thấy Nguyễn Sa Đường trợn tròn mắt lên, giống như một con thú đang sợ hãi chịu đả kích, Yến Từ dang hai tay ra, làm một động tác thể hiện sự vô hại: “Đừng sợ, tôi cũng không muốn làm tổn thương cô."

Nguyễn Sa Đường nắm chặt tay kéo vali trong lòng bàn tay, vẻ mặt cảnh giác. Cô có thể cảm nhận được, ở người tự xưng là Yến Từ này không có sự thù địch nào, nhưng tại sao một dị năng giả đáng sợ như vậy lại nói chuyện với cô?

Thấy thái độ của cô dịu đi, giọng điệu Yến Từ càng nhẹ nhàng hơn, định tiếp tục dỗ dành con vật nhỏ đang xù đầy lông này.

Sau khi nhìn thấy tất cả thông tin về cô gái nhỏ trước mắt, sự tò mò và khám phá của Yến Từ đã thôi thúc anh ta vượt ngàn dặm đuổi đến tận Hồng Châu để được tận mắt nhìn Nguyễn Sa Đường, vừa trông thấy, quả nhiên không làm cho anh ta thất vọng.