Tháng Ngày Hưởng Thụ

Chương 2: Thức tỉnh dị năng

Trên thế giới tràn ngập dị năng và dị thú này, một thế giới phá vỡ luân lí của con người, loại tình huống như vậy cũng không hiếm thấy, Nghiêm Sa Đường sẽ không phàn nàn về chuyện anh tình tôi nguyện của nhà người ta, nhưng cô chỉ thấy tò mò, tại sao Nghiêm Nhung này rõ ràng đã trái ôm phải ấp rồi, thế mà vẫn muốn nhắm vào cô.

Nghiêm Nhung cũng không nói gì, nhưng chỉ một giây, đôi mắt cô ta đã đỏ lên, dáng vẻ oan ức tủi thân nhìn sang phía Nghiêm Tử Dương, như thể bản thân vừa bị người ta bắt nạt vậy.

Đương nhiên, Nghiêm Tử Dương không thể chịu đựng được biểu cảm như vậy của cô ta, hơn nữa, dị năng vốn dĩ đã có khả năng tự kiểm soát rất kém, vì vậy hắn ta lập tức trở tay, từ lòng bàn tay triệu tập ra một quả cầu lửa, trừng mắt nhìn Nghiêm Sa Đường: "Nghiêm Sa Đường ! Sao cô có thể ác độc như vậy hả! Rõ ràng là Tiểu Nhung đang quan tâm đến cô!"

“Thế thì tôi thật sự cảm ơn cô ta.” Nghiêm Sa Đường xoa xoa lỗ tai bị hắn ta hét đến phát đau, không thèm nói chuyện với hai kẻ ngốc này, cô kéo vali của mình đi ra ngoài. Cô đã làm một đứa trẻ ngoan ngoãn tuân theo các quy tắc đủ rồi, cả đời này, Nghiêm Sa Đường chỉ muốn sống theo ý nghĩ của mình thôi.

"Nghiêm Sa Đường! Đứng lại!" Lần này là Nghiêm Tử Nguyệt đang lao tới hét lớn lên, một ánh sáng xanh lóe lên trong lòng bàn tay anh ta, đối phương lập tức ném một mảnh băng về phía mắt cá chân của Nghiêm Sa Đường.

Nghiêm Sa Đường mím môi, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng. Hai người này đều là dị năng giả cấp B, cho dù tùy tiện sử dụng dị năng cũng đủ để cô, một người bình thường không tàn phế cũng sẽ trọng thương.

____ Tuy nhiên, đó là cô của vài ngày trước thôi, đêm qua Nghiêm Sa Đường đã thức tỉnh dị năng của mình rồi.

Một quầng sáng màu xanh đậm từ bên người cô phát ra, ngăn chặn mảnh băng đang lao tới, cuối cùng Nghiêm Sa Đường cũng dừng chân lại, giơ điện thoại di động của mình về phía sau, nơi ba anh em đang viết chữ "khϊếp sợ" trên mặt: "Hồi nãy tôi đã đệ trình mẫu đơn giải trừ quan hệ cha con, về phần ba, không, phải nói là Nghiêm Túc cũng đã đồng ý rồi."

Cô nhếch môi cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết: "Tôi và các người đã không còn quan hệ gì, tôi cũng sẽ đổi họ của mình thành họ Nguyễn của mẹ, vì vậy đừng gọi tôi là Nghiêm Sa Đường nữa." Cô sẽ không nghe được.

Nguyễn Sa Đường bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, ném những tiếng gào thét vô năng của những người đó ở sau đầu.

Cuối cùng cô cũng được tự do! Không bao giờ phải lo lắng bị chọc kim khi nhìn thấy những người đó suốt ngày lăn lộn khắp nơi thành một đống trong nhà nữa.

Tuy nhiên, tâm trạng thoải mái và vui vẻ đó chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn.