Thẩm Tư Niên chậm chạp lên tiếng nói: "Sau này cậu gả tới đây, mỗi ngày tôi đều nấu cơm cho cậu ăn."
Gả đến đây? Người mù này suy nghĩ cái gì? Bách Dật Khanh ngoài miệng lại không bỏ qua nói: "Được, anh mỗi ngày nấu cơm cho tôi ăn, ta mỗi ngày cho phía dưới của anh ăn."
Xương bướm xinh đẹp phía sau lưng của Thẩm Tư Niên theo động tác chuyển động rõ ràng dừng lại.
Hắn không quay đầu, lời nói cảnh cáo có một chút trang nghiêm: "Dật Khanh không được ăn nói lung tung."
"Tôi không ăn nói lung tung." Bách Dật Khanh cũng không sợ hắn, thậm chí Thẩm Tư Niên càng đứng đắn anh càng muốn lấn tới. Chỉ thấy người này im lặng mà nhếch môi cười trong mắt tràn đầy trêu đùa. Ỷ vào người kia không nhìn thấy, tỏ vẻ vô tội nói: "Tôi nói chính là mì trứng gà, tôi nấu mì ăn rất ngon."
Thẩm Tư Niên lại tiếp tục động tác trộn trứng gà, hắn cúi đầu nhìn chất lỏng từ trứng có màu vàng óng ánh đang quay cuồng dưới đầu đũa, im lặng một lúc lâu sau nói: "Về sau đừng nói những câu có nghĩa khác nữa."
"Nghĩa khác cái gì, tôi cũng không biết." Bách Dật Khanh cố ý nói: "Dù sao tôi chính là Omega, không có thiết bị kia cho nên tôi sao có thể nói ra việc ta không thể làm được "nghĩa khác" đâu? Rõ ràng là do Tư Niên ngươi suy nghĩ quá nhiều."
Thẩm Tư Niên không muốn cùng anh tranh luận: "Quả thật là do tôi nghĩ nhiều."
Bách Dật Khanh nhìn bóng lưng cao gầy của người trước mặt, suy đoán chả trách người này xảy ra tai nạn ô tô, mắt mù đến mức độ này còn đòi lái xe, hắn không xui xẻo ai xui xẻo?
Thẩm Tư Niên đưa lưng về phía Bách Dật Khanh thầm nghĩ, thằng nhóc này mặt trắng lòng dạ lại đen tối, tính tình kỳ quái, hung thủ tám chín phần mười là anh.
Vị hôn phu phu trong lòng đang chửi thầm đối phương, trên mặt lại vui cười hớn hở, anh anh tôi tôi có dáng vẻ yêu thương lẫn nhau như người một nhà.
Cố Thần Hiên nhíu mày ngồi trên sô pha nhìn hai người ở chung hòa thuận trong phòng bếp, xiết chặt nắm tay.
Thẩm Tư Niên....
Nghĩ đến hai tháng sau bản thân còn phải tham dự lễ cưới của đối phương, có lẽ còn phải tận mắt chứng kiến Thẩm Tư Niên cùng Omega lại giống như Alpha thành hôn, sinh con, làm bạn cả đời, trong lòng Cố Thần Hiên lại dâng lên bực tức.
Vì sao cậu không nhìn đến tôi?
Ba người đều có ý nghĩ riêng mà ăn xong bữa cơm này, Cố Thần Hiên đứng dậy rời đi, Thẩm Tư Niên đưa hắn tới cửa.
Quay lại thì thấy Bách Dật Khanh đang mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai bia.
"Dật Khanh?" Thẩm Tư Niên đóng lại cửa tủ lạnh, giọng điệu dịu dàng ngầm lại có chút kiên cường: "Buổi tối uống lạnh không được tốt lắm."
Bách Dật Khanh liếc hắn một cái, một tay đem nắp chai bia khui ra.
Động tác cực kỳ tự nhiên nhưng một Omega tuyệt đối không có sức mạnh như vậy. Thẩm Tư Niên nhìn đến tim đập nhanh dứt khoác quay đầu giả vờ như không nhìn thấy.
Bách Dật Khanh thong thả uống một ngụm bia, một đường từ cổ họng đến dạ dày nháy mắt lạnh lẽo dễ chịu rất nhiều, anh chỉ tấm thảm trước cửa sổ sát đất: "Ăn có chút căng, ngồi với tôi một chút?"
Thẩm Tư Niên vuốt cằm.
Hai người lần lượt đi qua. Bách Dật Khanh nửa nằm xuống đất, chiếm một khoản lớn. Lười biếng nghiêng người, chống đầu nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch vỗ vỗ vị trí nhỏ trước người: "Ngồi."
Hào phóng đến mức Thẩm Tư Niên có chút hoài nghi chủ nhân căn nhà này đã biến thành Bách Dật Khanh.
Thẩm Tư Niên vừa ngồi xếp bằng xuống, Bách Dật Khanh đã bắt đầu ném một trái bom cho hắn: "Anh có biết anh em tốt của anh thích anh không?"
Thẩm Tư Niên hơi giật mình.
Trong mắt Bách Dật Khanh nổi lên tà khí, hơi nghiêng đầu: "Không nghe rõ sao? Tôi nói anh em tốt của anh thích anh. Anh vẫn cùng hắn ta qua lại sao? Có thể ngày nào đó hắn ta đem anh làm...."
"Dật Khanh, đừng nói bậy." Thẩm Tư Niên phảng phất có chút tức giận.