Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 65: Cách xử phạt của Voldemort

Abigail choáng váng cả đầu, cũng không nhớ mình chào tạm biệt gia đình Evans như thế nào, vẫn hốt hoảng như lúc đứng ở chỗ vắng nói chuyện với bọn họ. Voldermort còn ôn hòa nói chuyện với ông Evans vài câu, còn tao nhã khen ngợi bà Evans, làm cho hai vị này cười đến mức run rẩy cả người.

Khi bọn họ rời đi, Lily còn vẫy tay chào Abigail, Abigail thì ngây ngốc không động đậy. Nhưng Voldermort lại vui vẻ cười, vẫy tay chào tạm biệt gia đình Evans.

Abigail trong lòng vô cùng sợ hãi, tuy rằng ở chung với Voldermort không lâu, nhưng cô biết hắn đang tức giận, mà điều không may là cô sẽ trở thành vật hy sinh trước "nòng pháo" kia.

Đợi gia đình Evans đi thật xa, Abigail mới hơi hồi phục lại tinh thần, đồng thời đổi lại vẻ mặt của mình sang thống khổ, sám hối. Lại ra sức nhận sai: "Việc đó... Thực xin lỗi, tôi lại làm sai rồi, xin lỗi"

"A, lại làm sai? Vậy ngươi làm sai ở chỗ nào?", Voldermort hừ lạnh một tiếng.

Sai ở chỗ lại bị ngươi bắt được!!! - lời này đương nhiên không thể nói ra. Abigail cắn chặt hai hàm răng nanh, dùng sức nuốt nước miếng.

Trong lòng sinh ra cảm giác bài xích, Abigail thật sự không thể nói lên những lời nịnh nọt nào đó vào lúc này để giải thích, cuối cùng chỉ có thể bày ra vẻ mặt cầu xin, đầu hàng nói:

"Việc này, này... tôi cũng không biết nữa, hay là ngài nói đi!!!! Ngài nói tôi sai ở chỗ nào thì tôi liền sai ở chỗ đó, được không?"

Làm người lại có thể thê thảm đến mức này? Nếu cô không muốn thống khổ như vậy thì cũng có thể phản kháng quay đầu trở lại....

Voldermort nhìn cô bé bày ra vẻ mặt thống khổ, không nhịn được giật giật khóe miệng, mặt không chút thay đổi, mắt lóe lên: "Sai lầm lớn nhất của ngươi là -- ngươi là cái tên ngu ngốc bất trị (không thể sửa)" (he he các bạn đoán xem vì sao hắn lại giận? J)

Abigail bị hắn nói câu này giống như quá đả kích, liên tục lui về sau, trong lòng ai oán không thôi. Sao lại thế? Các giáo sư với học sinh ai cũng khen cô thông minh, đầu óc linh hoạt mà.

Voldermort nhìn Abigail ngơ ngác đứng đó, thở dài một hơi, bả vai rộng đột nhiên trùng xuống, cái gì cũng không nói, xoay người đưa lưng về phía cô, bỏ đi nhanh về phía ngã tư đường bên kia.

Phản ứng đầu tiên của Abigail là: đi theo hay là bỏ trốn? Vẫn là bỏ đi (bỏ đi ý nghĩ chạy trốn), hôm nay không nên bỏ trốn, Voldermort hình như rất tức giận.

Bất quá, chưa đợi cô suy nghĩ xong, Voldermort đã vươn một bàn tay ra, hướng Abigail vẫy vẫy.

Abigail nuốt nước miếng. Cô hiểu, vấn đề không phải là cô ở hay là đi, vấn đề là ở chỗ cô không có quyền lên tiếng. Vì vậy lập tức vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào tay hắn, để cho hắn nắm tay cô dẫn sang bên kia đường.

Abigail vừa chạm đến bàn tay lạnh như băng của hắn, lập tức cảm thấy trời đất xoay tròn, cả người như bị lôi đi, cô biết cô đang bị mang đi "độn thổ".

....

Đợi đến khi cô mở mắt ra, liền phát hiện mình và Voldermort đang đứng ở một con đường nhỏ, nơi này là vùng ngoại thành. Hai bên đường trồng thưa thớt những cái cây nửa sống nửa chết (vì bây giờ là mùa đông nên cây cối đều khô cằn), cỏ mọc vô số, hiển nhiên là không có ai xử lý.

Chắc là đang vì đang trong những ngày nghỉ lễ, mọi người không phải ở trong nhà nghỉ thì chính là đi vào nội thành mua sắm, cho nên trên đường không có người nào, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy.

Voldermort nhìn quanh, sau đó lôi kéo Abigail đi theo một con đường nhỏ bụi bặm. Abigail vừa đi theo, vừa khủng hoảng trong lòng. Voldermort không phải thẹn quá hóa giận mà muốn tìm một nơi hẻo lánh, sau đó đem cô "hủy thi diệt tích"? (gϊếŧ xong hủy xác)

Không cần, Merlin nếu cho cô thêm một cơ hội, cô chắc chắn sẽ không nói gì động đến hắn nữa....

...

Đi rồi lại đi, đi rồi lại đi, đi đến mức hai chân Abigail mỏi rã, đầu choáng váng, vốn hôm nay cô đi dạo đã lâu, bây giờ chân đã đau đến mức không chịu nổi, nhưng mà Voldermort vẫn không có chút ý định muốn dừng lại, không nói một lời, vẫn cất bước đều đều.

Abigail đếm những cái cây trơ trọi hai bên đường, khi cô đếm đến cây thứ 101. Abigail thề, Voldermort rõ ràng là đang trừng phạt cô, hơn nữa còn dùng đến cách trừng phạt nguyên thủy nhất.

Hắn là lão đại, nếu muốn đi đến nơi nào, chỉ cần "độn thổ" một cái là có thể đi, dù muốn đi hết eo biển của nước Anh cũng không thành vấn đề, còn tiện hơn cả đi xe buýt. Như thế này tuyệt đối là dùng cách xử phạt về thể xác.

Abigail cảm thấy sai chính là cái miệng của mình, hai cái chân chính là vô tội, hẳn là nên vì chúng mà đòi chút công bằng. Vì thế hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi: ".... Cái kia, ngài,... này..."

Voldermort dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Abigail, một đôi mắt dài lộ ra vẻ hung ác nheo lại.

Abigail vốn có ý muốn xin lỗi, lại bị hắn trừng, nuốt nước miếng, làm sao bây giờ? Hình như hắn vẫn đang tức giận.

Abigail cố gắng dùng chút dũng khí cuối cùng để mở miệng chiến đấu:

"... Chúng ta đang đi đâu vậy? nơi đó... còn xa không? Hay là, chúng ta... dùng... độn thổ đi tới, được không?"

Hắn không đáp.

Abigail lại nói: "...Vậy thì, nếu ngài vội như vậy, vậy thì đi làm việc trước đi. Tôi ở chỗ này đợi ngài được không?"

Voldermort vẫn không đáp, thẳng tắp nhìn Abigail. Ánh mắt thâm thúy không ngừng di chuyển, giống như là đang nghĩ đến điều gì đó. Abigail hoảng sợ, giống như hắn đang băn khoăn nên đem cô kho tàu hay là hấp lên vậy.

Sau đó hắn quay đầu đi, không để ý đến cô, cái lưng vẫn thẳng tắp như cũ, cầm lấy tay của cô tiếp tục đi.

Abigail không dám làm gì nữa, cúi đầu, khẽ thở dài, số khổ cũng không thể oán ai được. Đi thôi!!!

Đi, lại đi, đi thẳng đến lúc mặt trời lặn ở phía tây, gió Bắc thổi vù vù, Abigail càng đi càng mệt, chân như bị chặt đứt. Ngay cả cái lá bị gió thổi qua dường như cũng cười chê cô.

Hu hu hu, hắn là tên khốn khϊếp, Abigail không khỏi oán thầm.

Nghĩ tới từ trước đến giờ không ai dám đối xử với cô như vậy, nhưng cô lại không dám rút tay về, sau đó quyết đoán nói: "Ta không đi theo ngươi nữa, ngươi muốn làm gì thì làm ngay ở đây là được rồi!!!", hu hu hu bàn tay to lớn của hắn chỉ cần dùng sức một chút thôi là cũng có thể bóp nát bàn tay nhỏ bé của cô rồi.

Sắc trời cũng dần tối, bốn phía càng trở nên lạnh lẽo, cái lạnh của mùa đông bị ngăn lại bởi ánh mặt trời ban ngày đến lúc này lại mạnh mẽ ngóc đầu dậy. Chiếc áo mỏng trên người Abigail không ngăn được cái lạnh tràn đến, hít thở cũng có chút khó khăn, không khỏi co rúm lại một chút.

Lúc này, người đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Abigail, hung ác hỏi: "Ta nhìn rất già sao?"

Cuối cùng lão đại ngài cũng mở miệng, Abigail thấy cơ hội xin tha thứ đã đến, vội vàng cười nịnh nọt, khẩu khí chân thành nói: "Sao như thế được? Ngài vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân, thoạt nhìn rất giống một thanh niên phong độ!!!"

Voldermort bị sặc một cái, khuôn mặt cũng không còn lạnh lùng nữa, thở dài một hơi thật sâu, đưa tay đặt lên vai Abigail.

Abigail lập tức cảm thấy từ vai có một luồng năng lượng ấm áp chảy xuôi xuống cơ thể, cảm giác thật ấm áp, thật thoải mái. Dần dần Abigail cảm thấy chân mình cũng không còn đau nữa, cũng không còn lạnh.

"Còn khó chịu không?", Voldermort thấp giọng hỏi, khuôn mặt cũng khôi phục lại vẻ vốn có, nửa bên hoàn mĩ, nửa bên bị hủy.

Abigail lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Vậy ngẩng đầu nhìn xem đi.... Chúng ta tới rồi", giọng nói của hắn rất nhẹ, "...nơi này sẽ bị hủy đi, ta muốn đến xem, ... mang ngươi đến xem"

Abigail ngẩng đầu, trước mắt cô là một cánh cửa sắt cũ nát, hai bên cửa sắt là bức tường cũ nát không chịu nổi, nhìn xuyên qua cánh cửa còn có thể thấy bên trong sân là cỏ dại mọc thành từng bụi lớn.

Abigail lại ngẩng đầu, thấy trên cửa sắt có viết vài chữ mờ mờ, hình như là "Cô nhi viện Wool". Abigail hiểu ra, cô... hình như... có một chút.... Biết đây là nơi nào rồi.

"Còn nhớ ta đã từng nói ta là cô nhi không?", sắc mặt Voldemort có chút tối tăm.

Abigail gật gật đầu, nói nhớ.

"Nơi này, chính là cô nhi viện ta đã từng ở".

...

Vẫy đũa phép mở ra khóa ở trên cửa sắt, hai người chậm rãi đi vào, chỗ này chính là một cô nhi viện hoang vu lâu ngày, chỗ này chính là nơi Voldermort đã từng sống 11 năm.

Bốn phía dường như yên tĩnh rất nhiều, cái lạnh lúc chạng vạng, sắc trời đen kịt, cô nhi viện hoang vắng, tòa nhà cũ nát. Abigail có thể cảm thấy được trên người Voldermort tỏa ra thứ cảm xúc cô đơn hiếm thấy.

Voldermort không nói gì, chỉ lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Abigail, lẳng lặng đi tiếp, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, con mắt vốn mang theo chút màu đỏ của máu dường như hơi nhạt đi, thay vào đó là màu xanh nhạt như nước biển, sâu không thấy đáy.

Abigail giương mắt nhìn lên, trước mắt là một tòa nhà đầy đổ nát, những cây leo quấn đầy xung quanh, phía trước phía sau đều là nhà. Cô nhi viện này không lớn, tầng một là phòng học và phòng làm việc của bọn trẻ.

"Vì sao cô nhi viện lại có phòng làm việc? Làm việc gì vậy?", Abigail thấy kỳ lạ.

Voldermort thản nhiên nói: "...Bện vòng hoa, gia công linh kiện, dây thừng....Có thể kiếm chút tiền cho cô nhi viện..."

Abigail có chút ngượng ngùng, cười gượng nói: "Lao động là tốt, coi như là học thể dục"

Voldermort cười châm chọc: "Đúng vây, đây chính là chương trình học chính, bắt đầu từ năm bốn tuổi, mỗi ngày ít nhất học ba bốn tiết loại này, chờ đến khi lớn hơn còn phải làm nhiều hơn nữa."

Abigail cười không nổi, cô nhờ đến khi cô đọc mấy quyển sách nói đến cô nhi viện đều vì những đứa trẻ mà khóc lóc một hồi.

...

Bọn họ đi lên tầng hai, nơi này hình như là văn phòng giáo viên và phòng nghỉ.

Voldermort đẩy một cánh cửa ở một phòng ở tầng hai, nhìn còn lớn hởn cả cửa chính. Abigail híp mắt nhìn những vết loang lổ bong ra từng mảng trên cánh cửa hồi lâu, chữ viết trên cánh cửa chính là "văn phòng viện trưởng".

"Nơi này ngày trước ta rất hay đến.... trước khi được mười một tuổi", Voldermort nhỏ giọng nói.

Abigail sờ sờ cái mũi, quyết định không nên dễ dàng mở miệng, hắn đến đây hiển nhiên không phải là đến để khen ngợi, còn có thể bị viết bản kiểm điểm, dù sao cũng không phải điều gì hay ho.

"Abigail, ngươi tới đây xem", Voldermort đi dạo bên trong một vòng, đứng trước một bức tường, hứng thú nhìn một ít giấy tờ mục nát dán trên tường.

Abigail vội vàng vui vẻ chạy đến nhìn, đối với những chữ lờ mờ trên giấy cố gắng nhận biết. Kinh ngạc nói:

"A,... nơi này cũng không tồi. Thế mà cũng được danh hiệu vài chục năm. Còn có.... Hoàn cảnh tốt cái gì...."

Voldermort rất hứng thú nhìn, nói: "Đó là đương nhiên,.... Mỗi ngày mỗi tầng đều phải lau dọn đến mấy lần".

Abigail tán thưởng: "Những giáo viên ở nơi này cũng thật là có ý thức vệ sinh. Việc này cũng giúp cho những đứa trẻ thêm khỏe mạnh. Không tồi chút nào!"

Voldermort không thể không nói lời phủ nhận, khóe miệng khẽ nhếch: "Đúng là không tồi. Bọn nhỏ mùa đông quỳ trên mặt đất lau, việc này đúng là giúp rèn luyện thân thể rất tốt....Không kể đến việc bị lạnh đến mức mắc bệnh"

"A?!!!" Abigail mở to hai mắt nhìn.

Voldermort liếc mắt nhìn Abigail một cái, nói: "Chẳng lẽ ngươi mong đợi bọn họ tự mình làm?"

Abigail cúi đầu thừa nhận.

Tầng ba và tầng trên cùng đều là phòng của bọn trẻ.

Voldermort dẫn Abigail đi đến trước một cửa gỗ, chậm rãi đẩy cửa đi vào, sao đó nhỏ giọng nói: "Đây là phòng của ta.... Đã từng"

Căn phòng nho nhỏ, trên mặt đấy có thể nhận thấy, nơi này từng đặt một chiếc giường nhỏ, phía sau cánh cửa còn có một chiếc tủ. Nhưng hiện tại, không có gì hết, dường như bởi vì nơi này phải phá bỏ, nên mọi thứ đã được rời đi nơi khác. Cả căn phòng đều trống không.

Voldermort nhìn phòng này đến ngẩn người, không biết nghĩ cái gì. Abigail cảm thấy đứng như vậy thì có chút ngốc, lúc này, có một chú chuột mập mạp đột nhiên từ góc chạy ra, chạy về phía cửa.

Abigail nhanh mắt nhanh tay, lập tức rút đũa phép ra, chỉ vào con chuột vẫy vẫy, miệng nhỏ giọng đọc chú ngữ biến hình. Con chuột kia lập tức biến thành một cái ghế tựa cao lớn.

Nhanh chóng, chính xác, hoàn mĩ.

Abigail nhìn cái ghế tựa khắc hoa văn tinh tế, chân ghế cũng có hoa văn xoắn ốc. Kiêu ngạo đút đũa vào trong người, không khỏi tự đắc, hận không thể kéo giáo sư McGonnagall đến nhìn một chút.

Tuy không tốt lắm nhưng người còn lại trong phòng cũng nể mặt mà khen.

Voldermort cười, khẽ vỗ tay: "Làm tốt lắm, Abigail"

Abigail lập tức tỏ ra khiêm tốn, vô cùng ngượng ngùng, cảm giác như một đứa trẻ khoe khoang trước mặt người lớn, nịnh bợ nói: "Mời ngài ngồi, mời ngồi"

Voldermort nhẹ nhàng phất cái áo rộng thùng thình, tao nhã ngồi xuống.

Sau đó Abigail cúi đầu cố gắng tìm con chuột thứ hai ở trong phòng, cô cùng muốn biến cho mình một cái ghế tựa thật đẹp. Nhưng hình như hành động vừa rồi của cô với con chuột kia quá lớn nên cô tìm hồi lâu mà không thấy cái gì, ngay cả cái đuôi cũng không có.

Lúc này, ở góc phòng đột nhiên nhoáng lên một con vật nhỏ đen bóng -- một con gián.

Abigail mừng rỡ, lập tức rút đũa ra, chỉ vang lên một tiếng nhỏ, trong phòng liền xuất hiện một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Phản ứng của Abigail chọc cho Voldermort đang ngồi ở ghế cũng không nhịn được che miệng cười khẽ.

Abigail có chút ai oán, lại mắng mình một trận, sao lại "chân chó" đến mức biến cái ghế cũng giống như nịnh nọt.

Tiếp theo, cô vẫn nhận mệnh là bê chiếc ghế nhỏ kia để trước mặt Voldermort, ngoan ngoãn ngồi xuống. Chờ Voldermort kể lại chuyện thời thơ ấu, thuận tiện xem xem có thể hỏi ra được chút manh mối nào hay không.

"Trước đây ta đã từng nghĩ muốn dùng một mồi lửa thiêu sạch nơi này. Gϊếŧ hết những người ở đây", ánh mắt đẹp của Voldermort lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ, vừa tàn nhẫn vừa hưng phấn.

Răng nanh Abigail nhẹ run, cố gắng ép hơi lạnh thấu xương kia xuống. Không biết vì sợ hãi hay do cái rét lúc tối mà cô run run nói: "Hiện tại đốt cũng chưa muộn...ha ha..."

Lại cười gượng mấy tiếng.

Voldermort lại mừng rỡ cười ha ha không ngừng, đáng tiếc trong tiếng cười đều mang ý lạnh kinh người: "Không được.... Đốt nơi này để làm gì? Đốt thế giới này mới đúng chứ. Ngươi nói thử xem, Abigail?"

Hắn mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn lại nói cho Abigail biết, những lời hắn nói đều là nói thật.

Abigail trong lòng trùng xuống. Đây là muốn cô phải tỏ rõ thái độ ? Cô nên trả lời như thế nào?