Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 64: Chuyện trên đường phố Oxford

Abigail đang thoải mái đi bộ trên tuyến đường buôn bán nổi tiếng nhất ở London, tuy rằng trời vẫn có tuyết rơi nhưng đường phố ở Oxford vẫn vô cùng phồn hoa, náo nhiệt. Các cửa hàng ở trên đường vẫn còn tiến hành hoạt động mừng Noel, rất nhiều băng rôn quảng cáo còn cắm ở khắp nơi. Trên đường đi còn có nhiều người đứng thành nhóm hát mừng giáng sinh.

Cho dù người Anh vốn xưa nay có tính nghiêm túc thì ngày nghỉ cũng cảm thấy vui thích, người lớn và trẻ em đều vui cười hớn hở cầm theo bao lớn, bao nhỏ, đi mua sắm khắp nơi.

Khi Abigail đi qua, ai cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn cô gái xinh đẹp giống như búp bê kia một lần.

Hôm nay Abigail ăn mặc giống một người Muggle, chiếc áo lông cổ cao trắng như tuyết, chân váy dài bằng da dê, áo khoác mềm mại màu xanh lục nhạt được thắt eo bằng chiếc thắt lưng bằng lông lạc đà, chiếc áo mỏng ba-đờ- xuy ở trong. Chân đi một đôi giầy cao màu sáng. Chiếc cặp da màu tối, trên đầu đội một chiếc mũ len che đi mái tóc màu bạc quăn dài.

Cách ăn mặc này đúng là cách của Muggle, hơn nữa còn là một người Muggle hiện đại, ai cũng không thể nói rõ cách ăn mặc của cô không giống người bình thường ở đâu. (Abigail mặc kiểu thế kỷ 21 còn thời gian hiện tại là ở thế kỷ 20)

Abigail đổi một số lượng lớn đồng vàng Galleons thành bảng Anh, sau đó lền đi đến còn đường ẩm thực nổi tiếng nhất London, đi dạo khắp nơi mua sắm một chút, rất tự do tự tại.

London vốn là một thành thị có lịch sử rất lâu đời, hơn nữa bây giờ đang là những năm 70, nếu nói đến sự phồn hoa xinh đẹp, thì tuyệt đối không thể so với những đô thị hiện đại, nhưng đối mới những sự mới mẻ của thành phố này mang lại, Abigail hận không thể có thêm đôi mắt nữa để nhìn.

Abigail hít sâu một hơi không khí của ngày mới, cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Đây mới là thế giới của cô!!! Dù ở nơi tha hương, nhưng cô vẫn cảm thấy thân thiết không nói lên lời.

Vừa rồi khi cô ở một nhà hàng Quảng Đông gọi đồ ăn Trung Quốc để ăn trưa, tuy rằng thức ăn không thể nói là ngon: sườn xào chua ngọt thì quá ngọt, canh khổ qua thì chưa đủ chín, thịt lại làm rất nhão, mấy con tôm chiên thì bé xíu, nhưng khi được cầm lại đôi đũa và cái thìa để ăn, cảm giác đó thật là rất kỳ diệu.

Abigail vô cùng vui vẻ, thậm chí còn nói chuyện với phục vụ quán mấy câu bằng tiếng Trung. Người phục vụ kia sợ đến ngây người khi thấy một cô bé ngoại quốc mắt xanh, tóc bạc có thể nói được như vậy. Hiện tại nước Anh cũng lưu hành việc học tiếng Trung?

Abigail mừng rỡ, cô quyết định từ nay về sau nếu được nghỉ, phải thường xuyên đến thế giới Muggle để khảo sát.

Lúc trước Abigail không dám đi chính là vi nghĩ rằng nếu một đứa trẻ muốn đi thế giới Muggle dạo chơi thì có vẻ kì quái. Sau đó lại vội vàng trốn tránh Voldermort. Nhưng bây giờ không giống như vậy, thế giới Muggle thật ra còn an toàn hơn nhiều. Tùy tiện đi mua sắm một chút, trên cơ bản thì cũng không có gì nguy hiểm cả. Vì vậy Abigail liền nói với hai ông bà Green, cô muốn đến thế giới Muggle đi dạo vài ngày.

Cuộc sống ẩn cư ngoài dự kiến của ông bà Green lại rất thích hợp với vợ chồng ông, Abigail vốn nghĩ khi sống cuộc sống vắng lặng sẽ làm cho người ta nhàm chán, nhưng ngược lại không ngờ lại làm cho người ta vô cùng thích thú.

Lại nói đến nơi ở mới của ông bà Green, nhà họ kết giao được với một vị hàng xóm mới. Một ông lão góa vợ, ngài Lovegood, vì vợ của ngài ấy mất sớm, con trai độc nhất lại cùng vợ hưởng tuần trăng mật, chắc là sau khi đi vòng quanh thế giới xong mới trở về. Ngài Lovegood đang phải sống một mình.

Ông ấy chơi rất thân với ông nội Green, rất hợp nhau, cùng thích vừa đọc sách vừa câu cá. Vốn mọi người đang chung sống hòa hợp, bình an vô sự, thì mọi chuyện phát sinh khi ông Lovegood nhìn thấy bà Green. Thì ra ông chính là một trong những người theo đuổi bà năm xưa.

Từ đó trở đi có thể nói là mọi chuyện chuyển biến không ngờ. Ông lovegood kìm lòng không được, ông nói: "Từ sau khi vợ ông qua đời, tâm của ông cũng đã nguội lạnh như tro tàn, nhưng tình yêu khi còn trẻ nay đã sống lại mãnh liệt vô cùng". Còn nói: "Trong nháy mắt khi nhìn thấy bà, ông cảm thấy như bị sét đánh trúng, vô cùng rung động..."

Bởi vì ông không thể khống chế được tình cảm mãnh liệt của mình, cho nên thường làm thơ đưa cho bà nội Green, còn thường xuyên xuất hiện dưới cửa sổ Green gia, ôm ghi ta hát tình ca.

Ông nội Green giận không chịu được, nhưng mà bà nội Green lại vô cùng thích thú.

Bà còn mơ hồ mà nói rằng: "Nếu Romeo và Juliet năm đó không có chết, lại không thể ở bên nhau. Vậy nhiều năm sau gặp lại, bọn họ sẽ như thế nào?"

Tiếp theo lại là một tiếng thở dài động lòng.

Ông nội Green sau khi nghe xong, mặt cũng đen như đáy nồi, các ngươi nếu là Romeo và Juliet thì ta đây là cái gì? Mã Văn Tài? Lúc trước là bà vui vui vẻ vẻ thật lòng đi theo ta nha!!!!

Vì vậy mỗi lần chỉ cần ông Lovegood vừa đến cửa, không khí trong nhà sẽ trở nên vô cùng u ám.

Ông Lovegood vô cùng phong độ cầm bó hoa tươi, chân thành giống như thiếu niên 17 tuổi đi hẹn bạn gái.

Bà nội Green cũng chú ý đến cách ăn mặc để tiếp đón vị khách kia. Phong thái đó quả là "vô cùng quyến rũ", ánh mắt long lanh như nước mùa thu, ngay cả nết nhăn nơi khóe mắt cũng giảm đi không ít.

Ách, đương nhiên là còn có người giống như đang gặp địch nhân, ông nội Green mở to đôi mắt đỏ lừ, trơ mắt nhìn hai người "cẩu nam nữ" tuổi đã cao mà vẫn còn liếc mắt đưa tình ở kia. Cố gắng giữ vững trận địa.

Đáng thương nhất chính là Bonnie, sợ tới mức chết khϊếp, túm tay Abigail hỏi: "Cô chủ, cô chủ, phu nhân sẽ không thực sự ly hôn với lão gia sau đó lại đi tái hôn chứ? Bonnie không cần, Bonnie không muốn đâu"

Trong nhà nhất thời gà bay chó sủa, tàng long ngoạn hổ!!!

Bất quá như vậy cũng có cái tốt, hai ông bà Green giống như trẻ lại rất nhiều, tràn đầy sức sống, nhất là ông nội, mỗi ngày đều tràn đầy tinh lực cùng tình địch tranh đấu. Mà Abigail đã sớm nhìn ra được sẽ không nháo ra việc gì lớn. Chỉ là bà nội Green vốn đã ở tuổi xế chiều, muốn quay lại thời trẻ một chút mà thôi.

Vì vậy, sau khi kết thúc lễ Giáng Sinh, Abigail liền đưa ra một đống lý do, sau đó thuận lợi được ra khỏi nhà. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là mỗi ngày đều phải gửi tin báo bình an về.

****

Đuổi đi người thứ mười chín tiếp cận hỏi tên, tay trái cầm kẹo đường, tay phải cầm một thanh sô cô la lớn, trái một miếng, phải một miếng, Abigail ăn đến mức quên hết sự đời, vừa đi vừa ăn. Buổi chiều hôm nay trôi qua quả thật là vô cùng tốt đẹp.

Mấy năm nay thời gian sống ở thế giới phù thủy đều là mỗi ngày ăn một ít thứ kẹo kỳ quái gì đó. Mỗi lần đều lo lắng mình sẽ ăn phải một vị kỳ lạ gì đó: ốc sên, ráy tai... thật sự là không ăn thì không biết, ăn rồi mới biết thật sự là không nói lên lời.

Hiện tại thì tốt rồi, không cần lo lắng đến những điều đó nữa.

Điều duy nhất không ổn chính là ở nước Anh đồ ăn vặt có hạn. Nếu như là ở quê hương của Abigail, thì Abigail sẽ có thể ăn được từ sáng đến tối, cũng không cần mang vác nhiều.

Đáng tiếc, cuộc sống vốn dĩ là đầy bi kịch.

Lần thứ N Abigail cầm đồ ăn vặt trên tay, trên tay là món ăn vặt nổi tiếng nhất nước Anh: khoai tây cuốn cá. Món này tuy đơn giản nhưng lại mới mẻ và sáng tạo. Một khối cá được rán giòn tan, thơm nức, rải lên phía trên là muối tiêu và sốt cà chua, bao lấy miếng cá là khối khoai tây cũng được chiên giòn. Ăn với nước sốt cà chua đúng thật sự là vô cùng tuyệt vời.

Abigail vừa hít sâu một hơi, vừa cẩn thận cắn một miếng, tận lực không làm bỏng miệng. A! thật là thơm quá!!!

Lúc này, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp của đàn ông bên tai: "Nóng như vậy? sao không làm cho chúng nguội bớt rồi mới ăn?"

Âm thanh này vô cùng quen thuộc với Abigail, quen thuộc đến mức muốn chết...

Abigail sợ tới mức hồn vía lên mây, cố gắng nuốt miếng thức ăn xuống, lập tức ngẩng đầu, nhìn xung quanh.

Voldermort mặc một chiếc áo gió đơn giản màu đen, thân người cao lớn đứng trước mặt cô. Cho dù đứng trong dòng người như nước thủy triều ở giữa ngã tư đường nhưng hắn vẫn vô cùng nổi bật.

Abigail lập tức đứng yên ở đó, không nhúc nhích chút nào, cũng không biết làm gì cho phải. Merlin, vì sao mỗi lần cô đi dạo phố thì đều gặp phải người này? Điều này cũng quá bi kịch rồi!!!

Hắn lại dùng Metamorphmagus thay đổi thành hình dạng của Thomas. Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt chuyển động, khi hắn nhìn thấy đồ ăn vặt trên tay Abigail - nhất là miếng cá quấn khoai còn đang bị cắn dở kia, dường như thoáng nhíu mi một chút, có chút hờn giận.

Abigail giật mình một cái, nhanh chóng bừng tỉnh lại, cầm lấy đồ ăn vặt trên tay - cũng không nói câu nào, vứt hết vào trong thùng rác bên cạnh. Sau đó vỗ vỗ tay, cười làm lành nói: "Thomas, cái kia, thật trùng hợp, ngài cũng đi dạo phố sao?"

Voldermort thấy Abigail có chút đau lòng vì phải ném đồ ăn đi, có chút buồn cười, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nói:

"Không, ta là cố ý đến tìm ngươi. Ngươi đến thế giới Muggle làm gì?"

Đại não Abigail lập tức hoạt động, phản ứng nhanh chóng nói: "Tôi đến xem thế giới Muggle như thé nào. Cái này gọi là biết người biết ta, khụ khụ, thực sự là không được tốt lắm. Rất lạc hậu, rất khó khăn. Chỉ một cửa hàng nhỏ mà cũng cần phải có mấy người mới có thể làm tốt. Nếu ở trong thế giới phù thủy của chúng ta thì chỉ cần một người cũng đủ rồi..."

Abigail vừa lắc đầu, vừa bày ra vẻ rất khinh thường Muggle. Trong lòng lại cảm thấy lương tâm cắn rứt. Vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Voldermort, dường như hắn không có chút tức giận nào.

Hô - hôm nay cô rất thông mình, tài ăn nói lại rất cao. Abigail nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lúc này, đột nhiên Abigail nghe thấy tiếng gọi: "Chờ một chút, chờ một chút... vị tiểu thư phía trước chờ một chút... Chính là cô, chính là cô đó!!!"

Abigail hoảng sợ quay đầu, phát hiện người đuổi theo phía sau đi tới chính là người bán hàng của cửa hàng ăn vặt mà cô vừa ghé vào, hơn nữa hắn đang gọi cô.

"Tiểu thư, tiểu thư, may mắn, may mắn tôi đuổi theo kịp", cái tên phục vụ kia thở phì phò, nói: "Vù vù, vù vù,... đây là ông chủ của tôi muốn đưa cho cô. Không, không cần tiền. Đây là muốn cảm ơn cô lúc nãy đã mua nhiều đồ của chúng tôi như vậy. Ông ấy cao hứng vì cô thích đồ ăn của cửa hàng chúng tôi như vậy. Cho nên.... Rất hân hạnh được phục vụ, lần sau nhớ đến chỗ chúng tôi thêm lần nữa. Cảm ơn!!!!"

Người bán hàng vừa nói vừa đem túi đồ ăn nóng hổi nhét vào tay Abigail, sau đó vui vẻ quay đầu chậm rãi đi khỏi.

.....

Một trận gió thổi qua, thổi bay mấy cái lá ngô đồng nước Ah, Abigail đứng ngây tại chỗ, tay cầm túi đồ ăn, giống như một bức tượng. Tình huống hiện tại cô cũng không biết phải nói làm sao.

Voldermort nhướng mày, một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm Abigail. Ánh mắt lóe lên một cái, không mang chút cảm xúc nào.

Abigail bày ra vẻ mặt cầu xin, cúi đầu, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi. Thật ra là tôi đang đi chơi, sợ ngài mất hứng, cho nên không dám nói...", nhanh chóng nhận lỗi mới là lựa chọn đúng đắn.

Nghe cô nói như vậy, Voldermort cũng không có chút tức giận nào, ngược lại chậm rãi đi đến bên người cô, ngón tay thon dài mở túi thức ăn trên tay cô, nhìn vào, chậm rãi nói: "Ăn ngon như vậy?"

Abigail giống như gà mổ thóc gật liên tục, nói: "Ăn ngon, ăn ngon lắm... Nếu không thì ngài cũng thử xem..."

Vừa nói, vừa dùng dĩa xiên một miếng cá nóng hổi giòn xốp nịnh nọt đưa cho hắn.

Voldermort không nhận lấy, ngược lại tiến lại gần, hơi cúi thân người, cúi đầu, cầm lấy tay Abigail, cắn miếng cá kia. Đến gần, xoay người, cúi người, toàn bộ động tác đều vô cùng tao nhã, lưu loát, giống như một cảnh quay chậm rãi chiếu, hình ảnh rất động lòng người.

Không biết vì sao, Abigail đột nhiên có cảm giác mặt mình nóng lên, cười khan vài tiếng, xua đi cảm giác khô nóng trên mặt. Sao cô lại có cảm giác bị người ta "ăn đậu hũ" nhỉ?

Voldermort chẫm rãi nở nụ cười, lần này là xuất phát từ trong lòng, tay xoa xoa chiếc mũ lông xù trên đầu Abigail, lại xoa xoa mái tóc quăn của cô, nhẹ nhàng nói: "Ta không tức giận, cũng sẽ không tức giận ngươi. Chỉ cần Abigail không lừa dối ta. À, còn nữa... ăn rất ngon..."

Abigail lúc này mới trầm tĩnh trở lại, trong lòng thầm nghỉ: ta lừa ngươi cũng không phải một hai lần.

Đang lúc Abigail cho rằng nguy cơ đã qua, liên tục cười ngây ngô, làm cho Voldermort vui vẻ chút, nhanh chóng thoát thân.

Thình lình phía sao truyền đến một giọng nói dễ nghe, kêu lớn: "Abigail, Abigail, chờ ta một chút, Abigail..."

Abigail mạnh mẽ quay đầu, ôi mẹ ơi!!!! Là Lily, còn có người nhà của cô. Việc này dọa người không nhỏ. Abigail liếc mắt nhìn Voldermort đứng bên cạnh, lại nhìn thoáng qua người đang chạy đến đây. Cảm thấy mọi chuyện không ổn.

Voldermort gặp phải người Muggle, Sao hỏa đâm vào Trái Đất? Thiên hạ đại loạn.

"Ha, ha, Abigail, mình đã sớm nhìn thấy bạn, nhưng mà không dám chắc, không nghĩ tới đúng thật là bạn", Lily tiến lên, dùng sức vỗ bả vai của Abigail, lực lớn đến mức suýt làm cho Abigail té ngã.

Abigail ngây dại, không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngơ ngác nhìn Lily ngây ngô cười. Hôm nay đúng là có rất nhiều "kinh hỉ"

"Abigail, gặp người nhà của mình nhé. Đây là ba mình, đây là mẹ mình,.... Còn đây là chị của mình, Petunia. Ba, mẹ, Penny, đây là bạn học của con ở Hogwarts, Abigail Green, cô ấy chính là người có xuất thân từ gia đình phù thủy huyết thống thuần khiết", Lily nhiệt tình giới thiệu.

Abigail lễ phép chào hỏi theo quy định, ngơ ngác chào hỏi mọi người : "Ông Evans, bà Evans, tiểu thư Evans, chào mọi người !... Con, con, gọi con là Abigail là được rồi. Ở trường Lily cũng quan tâm đến con rất nhiều !!! "

Khi nói chuyện, Abigail cũng không dám quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh, chỉ máy móc nghe Lily ríu ra ríu rít nói chuyện. Ba mẹ Evans dường như là những người vô cùng hiền lành, vui cười hớn hở. Nhưng dì của nhóc Harry thì thoạt nhìn có chút lạnh lùng, cứ đứng thẳng tắp nơi đó, nghiêng khuôn mặt dài đét sang một bên, bày ra dáng vẻ hờ hững.

"Penny, chị đừng đứng xa như vậy. Chị cũng đừng cả ngày nói trường học của em toàn những con người kỳ lạ. Thế nào ? Abigail đẹp không ? so với hoa khôi giảng đường của chị còn đẹp hơn vài phần phải không ? "

Hiển nhiên là khi Abigail xuất hiện làm cho gia đình Evans kinh hãi. Hình như ấn tượng của họ đối với phù thủy chỉ dừng lại ở cái áo choàng kỳ quái, khuôn mặt tối tăm của Snape, và rất nhiều điều kỳ quái khác.

Kết quả, hôm nay lại gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, thế mới biết, thế giới phù thủy thì ra cũng có một nữ sinh tốt đẹp như vậy. Lần này ấn tượng của bọn họ đối với thế giới phù thủy dường như có chút thay đổi không nhỏ. Ngay cả cái người luôn cao ngạo như Petunia cũng nhịn không được mà nhìn trộm Abigail vài lần. Rất không tình nguyện thừa nhận lời nói của Lily.

" A, Abigail, người này là ai vậy ? Là người nhà... của bạn sao ? ", Lily cuối cùng thấy Abigail không giới thiệu, liền đặt câu hỏi.

Cổ Abigail cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, nhìn Voldemort đang đứng bên cạnh, lại nhìn vẻ mặt chờ mong cô giới thiệu của Lily và người nhà. Chỉ thấy trong miệng đắng ngắt, trong đầu mờ mịt, ngây người vài giây, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một câu :

" Vị này, hắn là.... Ach, là chú của mình !!!! "

Vừa nói xong, Abigail liền run lên một chút.

Con đường đang ồn ào náo nhiệt liền nổi lên một trận gió lạnh, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống mấy độ. Mọi người đều rùng mình một cái, không gian vốn đang ấm áp sau lễ giáng sinh liền biến thành âm u giống như đêm Halloween.

Thân hình cao lớn của người kia đứng ở đó, nét mặt dường như không có chút .... Không ổn nào... chỉ là nụ cười trên mặt ngày càng tăng.

Trời đất ơi !!! Merlin ơi... thần tiên ơi..... Nhanh chóng dùng thiên lôi đánh cho ta một cái đi. Abigail giống như nghe thấy âm thanh kêu rên của một con lợn nào đó đang nằm trong lò mổ.