Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 48: Không lo lắng đến tử thần thực tử

"Mấy lá thư gửi cho nhà Beckmann này là ngươi viết?", hắn không phải hỏi, mà là khẳng định.

"Đúng vậy!", cho nên ngài đã tìm tới cửa, không phải sao? Thật sự là không thể làm được người tốt.

"Viết không tồi!", giọng nói cũng không hờn giận.

"Ngài quá khen", giả ngu.

"Ngươi không sợ sẽ đắc tội với ta?".

"Bọn họ là người thân của tôi, không có cách nào khác!", nhận mệnh cũng không quá khó khăn.

Voldemort lại trầm mặc, mà Abigail cũng không dám mở miệng trước.

"Đêm hôm đó ta vừa đi khỏi các ngươi cũng đi?", hắn tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy!".

"Sau đó đến Châu Phi, ở Ai Cập đợi cho đến bây giờ mới trở về?"

"Đúng vậy!".

"Các ngươi ở Ai Cập không nghe tin có người đang tìm các ngươi sao?"

"Có nghe thấy, nhưng không dám trở về!".

"Sau đó dùng thuốc đa dịch giả trang thành người khác đến Hẻm Xéo để mua đồ?".

"Đúng vậy!".

"Vì sao không trực tiếp trở về Hogwarts? Khi biết có người đang tìm các ngươi".

"Tôi, tôi muốn đi dạo một vòng ở Hẻm Xéo, nhưng vẫn không có cơ hội", hiện tại Abigail rất hận quyết định này của bản thân.

...

Voldemort và Abigail ngồi trên ghế sô pha, dưới ánh lửa mờ nhạt, một người hỏi, một người đáp. Người hỏi thì hờ hững, tự nhiên, người đáp thì chân thành, tỏ vẻ đáng thương. Trông rất giống kiểm sát viên đang thẩm vấn phạm nhân ở trong tù.

Abigail cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô hiện tại mới hiểu được cảm giác của Vi huynh (Vi Tiểu Bảo) khi bị sư phụ gặng hỏi. Lòng chua xót, miệng vẫn nói linh tinh.

"Ngài, ngài, ngài làm sao biết hôm nay tôi sẽ đến Hẻm Xéo?", Abigail vẫn có chút khó hiểu.

"Ta cũng không biết", Voldemort mỉm cười nói.

"Vậy, vậy, vậy, sao ngài lại..." tìm được tôi? Abigail nhỏ giọng, cô bị hồ đồ rồi.

"Ta đúng là không biết, nhưng mà có thể cảm giác được. Nếu ngươi đi đến Hẻm Xéo thì bình thường sẽ đến cửa hàng "Phú quý và cơ hàn" mua sách, cho nên ta đã thả một con vật ở cửa...", Voldemort nói rất chậm.

Không cần nói tiếp Abigail cũng hiểu được. Hắn để cho con rắn nhỏ kia giả làm đồ trang sức ở cửa, sau đó mỗi người ra vào nó sẽ nói chuyện với người ta. Nhưng mà chỉ có người biết Xà ngữ mới phản ứng lại.

Cái hay chính là, hắn cũng nghĩ đến có thể sẽ có người trùng hợp sinh ra phản ứng trước lời nói của con rắn, cho nên hắn làm cho con rắn nhớ kỹ những người có phản ứng lần đầu với Xà ngữ, sau đó lại dùng Xà ngữ nói với người đó một lần nữa.

Nếu hai lần đều có phản ứng với lời nói của con rắn, như vậy phải báo ngay cho Voldemort biết. Trong tình huốn này thường thì không thể tìm nhầm người được. Trừ phi Abigail không đến tiệm "Phú quý và cơ hàn" để mua sách, nếu không thì không thể thoát khỏi.

Cách làm này đơn giản như vậy, nhưng lại có hiệu quả rất tốt. Abigail bội phục, sao cô lại không nghĩ đến cái ý tưởng chết tiệt này chứ?

"Nếu tôi không đến Hẻm Xéo thì sao? Hoặc tôi không đến cửa hàng sách đó thì sao?", Abigail chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ hắn sẽ đánh cướp trên tàu lửa Hogwarts?

"Vậy tự nhiên sẽ có cách khác!", Voldemort mặt không chút biểu cảm trả lời: "Nhưng mà có chút rêu rao!".

Abigail rùng mình một cái, cô có thể nghe thấy sự tàn nhẫn trong giọng nói của hắn. Nghĩ đến chuyện ở vùng Razor Hill và thung lũng Godric bị hắn làm cho "gà bay chó sủa. Vị chúa tể này tất nhiên là không sợ rêu rao.

Voldemort hứng thú nhìn Abigail, bộ dạng hiện tại của cô đặc biệt thú vị, rõ ràng rất là sợ hãi, nhưng lại cố gắng bình tĩnh, vừa suy nghĩ miên man, lại vừa than thở. Khi cô chạy trốn được từ trong tay của hắn, hắn cũng không có thực sự tức giận, thậm chí có chút vui vẻ.

Hắn vui vì cô bé này không có hổ danh là một người biết nói Xà ngữ, cô bình tĩnh, xinh đẹp, xuất thân cao quý, pháp lực cũng cao thâm. Càng thú vị hơn chính là cô không phải chỉ là một "bình hoa di động" mà ngược lại, cô bé rất thông minh.

Làm cho hắn chú ý nhất chính là những suy nghĩ của cô cũng không giống như những người bình thường khác. Cái nhìn kỳ lạ của cô làm cho hắn rất ngạc nhiên, một ít vấn đề trước kia hắn chưa từng nghĩ đến cũng bị lôi ra. Việc này cũng phải cảm ơn cô ít nhiều.

"Ngươi có biết vì sao ta lại tìm ngươi không?", ánh mắt Voldemort lóe sáng.

Abigail nắm chặt tấm thảm, đầu cúi rất thấp, ngừng lại một chút, chậm rãi nói: "Không, tôi không muốn..."

Voldemort khó hiểu: "Ngươi đang nói cái gì vậy? cái gì mà "không ,muốn"?".

Abigail chậm rãi ngẩng đầu lên, giống như vừa thận trọng vừa lo lắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ ngưng trọng mà hắn chưa từng thấy. Cô lẳng lặng nói: "Tôi không muốn bị Hogwarts đuổi học, không muốn trở thành Tử Thần Thực Tử,... mặc dù ngài là một pháp sư rất giỏi. Nhưng mà, tôi không cần phải từ bỏ cuộc sống hiện giờ của mình!".

Lời vừa nói xong, Voldemort đột nhiên nổi giận. Abigail chỉ cảm thấy không khí xung quanh giống như có dòng điện chạy qua, cả người đột nhiên trở lên căng thẳng. Người nam nhân này tóm lấy cánh tay của Abigail, ánh mắt trừng lớn, một luồng năng lượng hung ác sắc bén bay đến, ánh lửa bên cạnh bập bùng dữ dội, giống như đến ngày tận thế. Abigail cũng sợ đến phát run, cánh tay bị nắm giống như sắp gãy ra, cả người co lại.

Cô cảm thấy lá phổi như truyền đến một cảm giác nóng rực đau đớn, hô hấp liền khó khăn. Abigail đành phải há miệng ra thở giống một con cá, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy cổ họng và phế quản như bị lửa đốt, sau đó đau đớn lan đến trên lưng, cả cột sống giống như bị nứt ra, ngồi cũng không yên.

Abigail bị uy lực pháp thuật hắn phát ra ép đến mức sắp chết, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm, cố gắng hít thở chống lại áp lực kinh khủng này, trong lòng khóc thảm. Không được khuất phục, không được bị dọa, không cần sợ hãi, cùng lắm thì đầu một nơi, thân một nơi, không có gì đáng sợ hết.

Hắn có thể gϊếŧ cô, có thể dùng "Cruciatus Curse"(lời nguyền tra tấn) để tra tấn cô, có thể cho cô trở nên ngây ngốc trong bệnh viện.

Nhưng mà, cô tuyệt đối không khuất phục. Giống như đám thú cưng bị đánh dấu trên cánh tay, sau đó cúi đầu nghe theo cường quyền, đi làm những chuyện bỉ ổi, nếu thật sự trở thành như thế, thì cô không phải đã sống uổng hai kiếp người hay sao? Cha, mẹ, ông nội, bà nội, Sev thân mến, Bonnie đáng yêu giúp ta với. Cho ta dũng khí để đối diện với tất cả những điều này, không cần e sợ sức mạnh tà ác.

Nhìn cô bé giống như một con vật nhỏ co lại thành một đống, rõ ràng hô hấp đã trở nên khó khăn, khuôn mặt cũng đã trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không chút yếu thế. Voldemort chậm rãi thu hồi áp lực vừa rồi. Ngoài ý muốn, cô bé này thế mà lại có dũng khí như vậy, hình như cô cho rằng cứ như vậy thì có thể sống sót vậy.

Voldemort vuốt vuốt đám tóc quăn trên trán, nhẹ nhàng chuyền thân mình, giọng nói lạnh nhạt: "Vì sao?".

"Tôi không muốn trở thành Tử Thần Thực Tử!", Abigail run rẩy từ ghế sô pha đứng lên, cả người đau đớn, đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt lại vô cùng quật cường. Cô biết hiện tại nên lùi bước để bảo vệ toàn cục, trước hết cứ bảo vệ tính mạng trước rồi nói sau, nhưng mà cô lại không làm được.

"Từ lúc vừa gặp mặt, ngài đã làm tôi bị thương, lừa gạt người nhà của tôi, khắp nơi lùng bắt chúng tôi, làm cho những người ở Razor đều hoảng sợ, đó chính là nơi mà tôi đã lớn lên.", Abigail tức giận giải thích, cố gắng khống chế tâm trạng của chính mình: "Làm cho chúng tôi phải trốn tránh bên ngoài không dám trở về. Lại làm cho tôi không thể sử dụng khuôn mặt của chính mình để trở về, còn uy hϊếp tôi, làm tôi sợ..."

Tức giận không phải không có, mà tại vì đối phương quá mạnh mẽ, cô không dám, chỉ có thể nén giận, kính trên nhường dưới, nhưng mà có một số việc không thể nhẫn được. Nếu bây giờ không nói ra thì sau này sẽ không có chút hy vọng nào cả.

"Chẳng lẽ sau nhưng tổn thương, uy hϊếp và sợ hãi này, tôi còn có lý do nào để cam tâm tình nguyện đi theo ngài sao? Lort Voldemort, ngài rất giỏi, nhưng tôi - một hậu duệ của Slytherin lại là người yếu đuối đến vậy? Bởi vì sợ hãi mà quỳ gối đầu hàng?", giọng nói của Abigail vẫn có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên cường nói hết, lợi thế duy nhất của cô chính là huyết thống.

Voldemort dường như bị câu "hậu duệ của Slytherin" ảnh hưởng, không có hành động gì nữa, tức giận cũng dần lui xuống, như có điều suy nghĩ nhìn Abigail. Bộ dạng cô như một cây tùng quật cường không khuất phục, chậm rãi mở miệng:

"Ngươi rất dũng cảm, rất có khí phách. Ta rất vui. Ta vốn cũng không muốn để ngươi làm giáo đồ của ta..."

Abigail không thể tin vận khí của cô lại tốt như vậy, đôi mắt còn dính nước sáng lên : "Thật không ? Ngài sẽ không ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm ? ".

"Đương nhiên rồi, Abigail của ta", Voldemort mỉm cười đứng lên, đi đến bên người Abigail, cúi người xuống, dịu dàng nói : "Ngươi và bọn họ không giống nhau..."

Abigail biết bản thân ít nhất đã qua được một ải, cô ít nhất cũng sẽ không bị gϊếŧ, cũng không cần phải làm Tử Thần Thực Tử, toàn thân cô thả lỏng, nhất thời vui quá mà bật khóc, cảm xúc giống như thủy triều ào đến :

"Hu hu ...hu hu.... cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, MyLord, tôi.... Tôi xin lỗi.... ", cô tóm lấy cánh tay của Voldemort khóc lên, lại bày ra dáng vẻ hỗi lỗi lại đầy đáng thương, "hu... hu.... Tôi là một đứa trẻ hư... hu hu..."

Sau khi quá sợ hãi, thần kinh căng thẳng cũng dần buông lỏng, Abigail cảm thấy toàn thân vô lực, cô nức nở khóc suốt không ngừng.

Mặc kệ Voldemort có âm mưu gì nữa, ít nhất lúc này cô cũng đã an toàn rồi, chuyện sau này thì cứ để sau này nói, hiện tại cô phải diễn cho tốt đã. Hiện tại cô hẳn là giống một đứa bé bốc đồng bị oan khuất, hay ít nhất cũng là đứa trẻ giả vờ dũng cảm để che dấu sợ hãi ở trong lòng. Sau khi đạt được mục đích, nên bày ra dáng vẻ đáng thương một chút, yếu đuối một chút, đây chính là việc cần thiết phải làm lúc này.

Voldemort nhìn Abigail khóc thút thít giống như một con heo nhỏ đáng yêu đang giãy dụa, đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Giống như trước đây ở trong cô nhi viện Billy có một con thỏ nhỏ, hắn rất thích con thỏ này, nhưng Billy lại không đem nó cho hắn, thế nên hắn đem con thỏ đó đi treo cổ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Voldemort tối sầm lại, hắn rất lâu rồi chưa nhớ lại những ký ức trước kia, gần đây không biết vì sao lại thường xuyên nhớ lại. Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Abigail, chẳng lẽ là bởi vì " cái kia " ? (cái kia là cái gì vậy cha????)

Abigail sợ hãi nhìn Voldemort, chỉ thấy ánh mắt hắn lóe sáng, màu đỏ thâm thúy lấp lánh, giống như đang nghĩ đến cái gì. Abigail trong lòng càng thêm sợ hãi. Người này là kẻ thất thường (hỉ nộ vô thường) sẽ không phải đang thay đổi chủ ý chứ ? Không nên để đêm dài lắm mộng, vẫn là phải chạy nhanh mới tốt.

Vì vậy, cô nắm lấy một ít tay áo của Voldemort, đáng thương nói : " Lord Voldemort, tôi, tôi nghĩ là nên về nhà rồi... đêm đã khuya, bọn họ sẽ lo lắng cho tôi... Tôi, tôi nghĩ bọn họ.... Cho tôi về nhà được không ?"

Lông mày đang nhíu lại của Voldemort đột nhiên giãn ra, nhìn Abigail, thân thiết cười cười.

Thấy vẻ mặt Voldemort nhìn cô, Abigail lần đầu tiên nhìn Voldemort ở khoảng cách gần như vậy. Quả thật, hắn từng là một mĩ nam vô cùng tuấn mĩ. Nhưng mà hiện tại, một nửa khuôn mặt của hắn gần như biến mất, giống như bị một ngọn lửa kỳ lạ thiêu hủy mà trở nên biến dạng, bao trùm nửa gò má bên trái, cằm, phần lớn vùng trán và một ít gò má bên phải. Giống như là sứ giả của địa ngục vậy, dữ tợn, khủng bố.

Abigail không dám nhìn, cô ý giả bộ lau nước mắt, cúi đầu. Vì sao lại biến thành bộ dạng như vậy ?

Voldemort giơ tay xoa xoa đầu Abigail, hòa nhã nói : "Đương nhiên rồi, bé ngoan hẳn là nên về nhà sớm một chút. Ta hy vọng lễ khai giảng ngày mai của ngươi cũng không bị muộn "

"vì sao ? ", Abigail ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì hiệu trưởng của các ngươi có chút không thoải mái. Ta hy vọng hắn vẫn có thể chủ trì được lễ khai giảng."

Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như vậy, Abigail đột nhiên nghi ngờ : không biết là thật hay là giả !