Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 47: Trên đời chỉ có duy nhất hai người nói Xà ngữ còn sống

"Này, có phải ngài nhận nhầm người rồi không? Ta... ta không nhận ra ngài!", Abigail quyết định thử một lần.

Trên mặt Thomas nở nụ cười động lòng người, chậm rãi đi đến trước mặt Abigail, nâng cánh tay lên để cho Abigail nhìn thấy vật trên cổ tay hắn: "Ra đi, nhóc con, đến chào hỏi Green tiểu thư".

Abigail cúi đầu nhìn lại, trên tay hắn có đeo một chiếc nhẫn hắc ngọc nhìn rất cổ, nhìn lên trên một chút, không khỏi choáng váng đầu óc. Cổ tay của hắn lại cuốn một con rắn nhỏ vằn hoa. Abigail cảm thấy con rắn này có vẻ quen quen, không phải chính là cái hình trang trí trong cửa hàng "phú quý và cơ hàn" hay sao? Thì ra là con rắn nhỏ này giả trang.

Con rắn nhỏ kia ngẩng đầu lên, thè cái lưỡi ra, lễ phép nói: "Xin chào, Green tiểu thư!".

Cái giọng nói này, rõ ràng là giọng nói cô đã nghe thấy hai lần trong hiệu sách, lại giống như giọng nói vừa nãy cô nghe. Abigail đột nhiên hiểu ra, cô cảm thấy lạnh cả ngực, đứng cũng không vững.

Cô cảm thấy hôm nay có rất nhiều việc bị vạch trần... của cô... và hắn.

Sau một hồi trời đất chao đảo, Abigail bị Thomas kéo tay dùng thuật độn thổ chuyền đến một căn phòng tối tăm. Sau đó cô bị ném xuống đất, Abigail bị ngã làm xương cốt lại đau đớn, chóng cả mặt.

"Abigail, ngươi thật là một đứa bé bướng bỉnh. Ta còn tưởng ngươi là một cô bé ngoan", giọng nói của Thomas vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Ngươi biến thành một bộ dáng xấu xí như vậy không phải là muốn trêu đùa ta sao?".

Không biết từ lúc nào trong tay hắn cầm một cây đũa, nhẹ nhàng vung lên, một luồng không khí liền lay động. Abigail cảm thấy như bản thân bị cái gì đó đánh trúng, toàn thân đau đớn dị thường, làn da nóng rực, chân tay chết lặng. Abigail vừa cảm thấy tủi thân lại vừa tức giận, cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng kêu rên nào. Abigail cảm thấy thân thể của mình đang dần biến đổi, lớp ngụy trang dần mất đi, trở về bộ dáng nguyên bản ban đầu.

Snape cho cô thuốc uống là dùng cho cả ngày, hiệu lực của thuốc rất tốt, ngoại trừ khi uống thuốc giải, nếu không chỉ có thể chờ thời gian hết thì mới hiện lại nguyên hình, nhưng mà cái người đang đứng trước mắt cô này lại dùng thần chú buộc cô phải hiện nguyên hình, cho cô phải chịu một đau đớn. Cô biết, đây là hắn đang muốn trừng phạt cô.

Ánh trăng theo chiếc cửa sổ nhỏ phía trần nhà chiếu vào phòng, chiếu lên người cô gái, máu tóc bạc xoăn dày rực rỡ trên mặt đất, quần áo từng lớp từng lớp tuột khỏi người, cô gái thở dốc từng tiếng, cố gắng níu giữ áo choàng không cho nó rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến mức sắp chảy cả máu. Chỉ có đôi mắt xanh biếc là vẫn sáng như vậy.

"Ta rất tức giận", Thomas lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt phức tạp kỳ lạ, chậm rãi mở miệng, "Thiện ý của ta đối với ngươi và người nhà chưa đủ hay sao? Vậy mà, ngươi lại báo đáp ta như thế nào? Chạy trốn, tránh né?".

Hắn tao nhã bước lại gần Abigail, đứng trước mặt cô, cúi xuống, nhìn vào mắt Abigail, trong giọng nói có chút hoài nghi: "Ta... đã làm việc gì sai sao?".

Abigail hiểu ra, người này hiển nhiên là rất tự tin với thủ đoạn của chính mình, vốn hắn đã làm ổn định (trấn an) những người trong Green gia, ai ngờ khi hắn vừa rời khỏi, mọi người lại nhanh chóng chạy mất. Cho nên hắn nhất định rất muốn biết bản thân đã lộ ra sơ hở gì.

Vô số suy nghĩ lướt qua đầu Abigail, không biết tại sao, cô có một cảm giác rất kỳ lạ. Hắn huy động nhiều người như vậy đi tìm kiếm cô cũng không có ác ý hay muốn gϊếŧ cô. Vậy, hắn vì sao mà đào ba thước đất cũng phải đào được cô ra? Hơn nữa, hình như hứng thú của hắn đối với cô còn nhiều hơn so với ông bà của cô nữa.

Abigail liều mạng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, lần này tiếp tục giả ngu hiển nhiên là vô dụng, những thời điểm quan trọng cũng cần phải lộ ra một chút thủ đoạn cho kẻ địch biết:

"Ta không tin ngài, ngay từ đầu ta đã biết ngài là một kẻ không đáng tin!", Abigail bắt đầu nói, "Có lẽ ngài không biết, cha mẹ ta chết rất thảm, là chết ngay trước mặt ta. Tất cả mọi người cho rằng ta đã quên tất cả ký ức trước lúc sáu tuổi. Đúng vậy, ta đã quên, nhưng mà ta cũng không có quên sự tấn công của những phù thủy hắc ám đó, còn có khí tức trên người bọn chúng. Cái loại khí tức này không giống người thường, nó khắc sâu trong tâm trí ta. Ngài, trên người ngài cũng có loại khí tức này!".

"Chỉ vì như vậy? chỉ vì vậy mà các ngươi phải chạy trốn?", Thomas châm biếm.

Abigail ngẩng mặt lên, khuôn mặt vẫn tái nhợt, dũng cảm nói: "Ngài còn che giấu ta và người nhà rất nhiều điều, tên của ngài, lai lịch của ngài, còn có thân phận của ngài... sau khi ta nói những điều này, ông bà ta liền rời đi, bọn họ cho rằng như vậy sẽ càng an toàn!"

"Còn nữa, sau đó ngài còn nói cho ta biết về Horcux, ta không biết nó là gì, nhưng ta biết đó là một pháp thuật cao cấp của pháp thuật Hắc Ám, là cấm thuật. Ngài lại nói về nó dễ dàng đến vậy.", Abigail càng nói càng bĩnh tĩnh, hoàn toàn tiến vào trạng thái cảnh giác.

Sự thật là người này đúng là đã hạ gục được hai vợ chồng ông bà Green, nhưng thật đáng tiếc, hắn lại gặp phải Abigail.

"Ngươi biết được không ít nhỉ, còn biết được điều gì nữa?", Thomas mỉm cười.

Abigail cắn chặt răng, nhìn thẳng Thomas:

"Ta, ta còn biết, từ khi chúng ta vào trong căn phòng này, chúng ta luôn nói Xà ngữ. Ngài biết ta biết nói Xà ngữ từ lúc nào? Vì sao ngài cũng nói Xà ngữ? Còn nữa, rốt cuộc thì ngài là ai?".

Vừa dứt lời, Abigail liền cảm thấy một hơi thở mãnh liệt đập vào mặt, giống như băng tuyết đâm vào xương tủy, nhưng hơi thở này nháy mắt lại biến mất. Cô dũng cảm nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, mắt cũng không nháy đến một lần.

Nói thật, từ lúc vừa mới gặp mặt hôm nay, cô đã có một cảm giác kỳ lạ. Tên Thomas trước mắt này có điều gì đó không giống trước đây. Cuối cùng thì vì sao lại không giống? cô cũng không nói được rõ ràng, ừ, giống như là có gì đó tốt hơn trước kia. Nhưng là tốt hơn ở điểm nào?

Thomas lẳng lặng nhìn Abigail trong chốc lát, bắt đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, còn càng cười càng lớn tiếng. Cười đến mức Abigail có mấy lần muốn mở miệng cắt ngang, sau đó hắn chậm rãi ngừng cười, ánh mắt thâm sâu đón nhận cái nhìn của Abigail. Hắn yên lặng nhìn cô, tiếp tục dùng Xà ngữ nói chuyện:

"Cuối cùng ngươi cũng nhận ra,... ngươi biết không? Đã rất lâu rồi ta chưa từng cùng "người" nào nói Xà ngữ. Đã rất lâu, rất lâu rồi...lần trước khi ta cùng một "người" nói Xà ngữ, cảm giác thật là không tốt!".(từ người được để trong ngoặc kép là vì Thomas ý muốn nói thường thì hắn chỉ nói chuyện với rắn)

Hắn chậm rãi nghiêng đầu, giọng nói xa xăm, giống như suy nghĩ đã bay đến một nơi khác: "Thực sự là không tốt chút nào, dơ bẩn, thô lỗ, ti tiện, là nỗi nhục của một dòng dõi cao quý... ta rất tức giận, không thể chịu được điều này. Ta đã cho rằng đời này ta sẽ không thể lại cùng một "người" nào nói chuyện bằng Xà ngữ nữa...".

Dường như hắn có chút xuất thần: "Qua nhiều năm như vậy, ta đã đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người, không ai nói loại ngôn ngữ này. Ta nghĩ rằng, trên thế giới này có lẽ chỉ còn lại duy nhất một người có thể nói Xà ngữ".

Hắn quay đầu lại nhìn Abigail, đôi mắt giống như bị phủ sương, lộ ra ánh sáng thâm thúy: "Nhưng mà, ta lại gặp ngươi. Ta thấy ngươi nói chuyện với con rắn nhỏ kia. Thật sự là dùng Xà ngữ, ta nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể lại nghe được nó(xà ngữ)".

Thomas nghiêng đầu nhớ lại tình cảnh lúc đó, ánh mặt trời buổi chiều tà, xuyên thấu từng lớp lá xanh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái, hiện lên đôi môi hồng nhạt của cô. Mặc chiếc áo liền váy màu trắng thuần khiết, trông cô như một bức tranh, trong ánh nắng, cô lại đang khẽ cười đùa vui vẻ với một con rắn nhỏ. Lời nói hài hước, là trêu tức, chê cười, trêu ghẹo, cái con rắn nhỏ kia bị cô nói làm cho choáng váng.

Giọng nói của cô bé vừa lanh lảnh lại giòn tan, hắn tham lam lắng nghe. Hắn không biết rằng kiểu nói trầm thấp khàn khàn của Xà ngữ lại có thể nói dễ nghe đến vậy. Hắn đứng nghe đến xuất thần mới mở miệng mà cười ra tiếng. Kết quả cái cô bé kia lại sợ tới mức cuống quít ném ngay con rắn nhỏ đi, đưa tay cầm lấy quai hàm của mình lừa hắn bảo rằng mình bị đau răng.

"Ta thích nhìn ngươi lúc ngươi nói Xà ngữ", hắn thì thầm nói, hình như là đang nói cho chính mình nghe, " Xà ngữ nên nói như vậy mới đúng.... Nói như vậy mới đúng...."

Abigail cảm thấy được một loại cảm xúc rất kỳ diệu đang chuyển động. Đúng rồi, cô biết hắn thay đổi ở đâu rồi, hắn giống như có thêm vài phần "tính người" hơn. Lần trước thấy hắn là trong tình trạng không tốt chút nào, không có chút cảm xúc nào cả, giống như một người làm bằng đá vậy. Nhưng mà, bây giờ lại giống như có một ít cảm xúc... Cảm giác kỳ lạ này của Abigail ngày càng mạnh, người này làm sao vậy? Mới qua một mùa hè mà lại có thay đổi lớn đến như vậy? chẳng lẽ hắn cũng đến Châu Phi, bị nắng chiếu làm cho hỏng đầu óc?

Thomas cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, sương mù trong mắt cũng tan đi, một đôi mắt lợi hại nhìn Abigail: "Đương nhiên đó cũng chính là một nguyên nhân làm ta dung túng ngươi". Giọng nói lộ ra một chút hơi thở lạnh lẽo.

Abigail lại bị những lời nói này dọa cho sợ hãi. Sao lại không giống? Vẫn khủng bố như vậy mà! Ảo giác của cô cũng thái quá rồi. Cô nhanh chóng nói: "Ta...ta...ta nói Xà ngữ là do di truyền. A ! chẳng lẽ ngài, ngài là họ hàng nhà chúng ta ?", lời vừa ra khỏi miệng, Abigail hiểu được lời nói của mình rất ngu ngốc.

" Ngươi vẫn muốn biết ta là ai phải không ?",Thomas như đọc được lòng của cô, "Ta cũng không muốn tiếp tục giấu diếm.... Còn nhớ không, lần trước chúng ta có nói về một người tên Lort Voldemort ? ".

"Có, ngài nói hắn là một pháp sư rất tài giỏi... còn.. còn muốn ta đi học tập pháp thuật của hắn ! ", Abigail nhỏ giọng trả lời.

Thomas thản nhiên nói : "Ta chính là Lort Voldemort ! ".

Cái tên này, sau vài chục năm nữa cũng không có ai dàm gọi thẳng ra, cái tên này giống như một câu thần chú Hắc ám mạnh mẽ, bao phủ thế giới phù thủy mấy chục năm trời, làm cho tất cả phủ thủy nghe thấy đều sợ hãi đến phát run.

Abigail cảm thán một tiếng, thật sự là sợ cái gì thì nó sẽ xuất hiện. Chẳng lẽ hôm nay cô lại may mắn được nhìn thấy khuôn mặt khủng bố kia của Chúa tể hắc ám ? Không cần đâu, nếu cô nhìn thấy hình ảnh khủng khϊếp đó, thì cả đời sẽ gặp ác mộng mất.

"Hình như ngươi cũng không ngạc nhiên ?",Voldemort nhíu mày.

Đương nhiên không kinh ngạc, ta đây đã sớm biết rồi, Abigail thầm nghĩ. Miệng lại nói : " Không, không, ta có chút giật mình.... Nhưng mà, ta nghe nói Voldemort cũng không phải trông như vậy ! "

Lời vừa ra khỏi miệng, Abigail hận không thể cho mình hai cái tát, đây không phải là muốn hắn cho nhìn thấy diện mạo thật sự sao ? Lại nhanh chóng nói : " Chẳng lẽ, ngài cũng uống thuốc " đa dịch " ha ha, hiệu quả thật tốt ! ha ha...."

Abigail cười gượng vài tiếng, nhân cơ hội nịnh một chút. Thầm mắng bản thân mình thật nhiều chuyện.

Voldemort nhìn Abigail đầy châm biếm : "Ta còn cần phải dùng thuốc hay sao ?", trong lời nói lại mang theo sự kiêu ngạo và tự phụ.

Dứt lời, một bên mặt Voldemort bắt đầu biến hóa. Abigail nhìn thấy mà khϊếp sợ không thôi. Trong một gian phòng tăm tối, ánh trăng ảm đạm trên cao, lại có một tên ác ma đang biến hình. Abigail chỉ cảm thấy thật khổ sở, thầm than chính mình thật ngu ngốc. Phải vượt qua chuyện này như thế nào đây ?

Nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt của Voldemort, Abigail giật mình hô : " Là Metamorphmagus ! ", Cô nhớ rõ Metamorphmagus là do bẩm sinh mới có, không thể luyện tập ngày một ngày hai mà thành được. Chúa tể Hắc ám đúng là chúa tể ! Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt thật của hắn liền hiện ra.

Tuy rằng Abigail đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn phải hút một ngụm khí lạnh. Nửa mặt bên trái của hắn đã bị hủy hai phần ba, da trở nên trắng bệch, giống như bị một ngọn lửa kỳ lạ thiêu thủy, vặn vẹo khó coi. Nhưng nửa mặt bên phải lại là một khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt màu đen nâu sâu thẳm, trong mắt dường như toàn tơ máu.

Sao lại vậy ? giáo sư Dumbledore không phải nói hắn đã không còn hình dạng người rồi hay sao ? mặt đã bị phá hủy hoàn toàn. Vậy tại sao lại có hơn nửa khuôn mặt vẫn chưa bị phá hủy ?

Abigail cố gắng tự kiềm chế trái tim đang đập vô cùng nhanh của bản thân, cố gắng ổn định lại tâm lý của bản thân. Tốt lắm, tốt lắm... dù sao thì so với Gozilla vẫn còn mạnh mẽ hơn một chút. Cũng tốt hơn khủng long, nếu như so sánh với E(không biết là cái gì) thì quả thực chính là thiên thần. Nhưng cô vẫn không thể khống chế được bản thân đang run lên.

Voldemort nhìn thấy Abigail nằm trên mặt đất đang run rẩy, ánh mắt sâu không thấy đáy, nói : "Làm sao vậy? Bị dọa tới mức này?"

Abigail thành thật gật đầu, lại lắc đầu, cô vẫn còn run rẩy. Cũng không biết là đang sợ hay tại thời tiết lúc chạng vạng có chút lạnh. Thời tiết nước Anh cuối tháng tám, nhiệt độ ban ngày và ban đêm có chênh lệch rất lớn.

Voldemort giống như không thèm để ý khuôn mặt mình có dọa người khác hay không, chỉ nhìn khuôn mặt tái xanh của Abigail, búng tay " tách " một cái. Sau đó có một nam phù thủy có cái lưng gù, cúi thấp người đi vào phòng, cung kính cúi chào Voldemort một cái. Sau đó, hắn vung đũa phép, thắp sáng căn phòng tối tăm, tiếp theo có rất nhiều đồ vật cũng lục tục bay vào phòng.

Hai chiếc ghế sô pha, một lớn, một nhỏ kiểu cổ điển khắc hoa văn. Một cái bàn trà bằng gỗ phong cách thanh lịch Châu Âu, một cái giá nến bằng bạc khắc hoa lớn đặt xuống đất, bên dưới được trải một cái thảm lông tơ thật dày. Cuối cùng chính là một ấm trà bằng vàng đẹp đẽ và rất nhiều loại trà bánh tinh xảo, nóng hổi.

Voldemort với tay nhấc Abigail còn đang ngẩn người, miệng há hốc từ mặt đất lên, dùng sức nắm tới cái ghế sô pha nhỏ, sau đó, cái tên nam phù thủy kia trải lên người Abigail một cái thảm ấm áp. Lại để dưới chân cô một cái ghế nhỏ mềm mại. Giầy Abigail đã bị rơi ra từ lúc nãy.

Sau đó, cái người kia lại đi qua, dọn dẹp lò sửa.

Thế này là muốn cho cô ăn " cà rốt " sao? Tỏ vẻ đại ca kia đã giáo huấn xong rồi? Abigail gãi đầu âm thầm suy nghĩ.

Lò lửa chậm rãi được đốt lên, trong phòng bắt đầu trở nên ấm áp thoải mái, Voldemort yên ổn ngồi trên cái ghế sô pha cao lớn, ánh lửa nhảy nhót tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên khuôn mặt nghiêng của hắn. Abigail vừa vặn có thể thấy được nửa khuôn mặt hoàn hảo kia, bị ánh lửa đỏ rực chiếu lên, khuôn mặt hắn tuấn mĩ dị thường. Mà nửa khuôn mặt đáng sợ kia của hắn như bị tan biến vào bóng tối.

Abigail đắp tấm thảm, cảm thấy có chút ấm áp, cô cũng có chút hốt hoảng, lẩm bẩm nói : " Thì ra ngay từ đầu ngài đã biết ta nói được Xà ngữ... mà ngài cũng nói được Xà ngữ,... vậy, hôm đó, ngài nói ta không giống người thường, có sự truyền thừa cao quý, chính là nói về điều này? "

" Đúng vậy ..... đấy là thiên phú đặc biệt của Salazar Slytherin, mà loại thiên phú này chỉ có thể dựa vào sự truyện thừa qua từng thế hệ, không thể học, không thể bắt chước, không thể làm giả, chỉ có thể dựa vào huyết thống"

Trong giọng nói của Voldemort không che dấu sự kiêu ngạo và tự hào : "Loại thiên phú này cũng chính là một loại dấu hiệu, một cái huy chương, một vinh dự, chỉ có một số ít pháp sư mới có thể có được"

Abigail không biết dùng Xà ngữ nói chuyện thì có cái gì đặc biệt giỏi, bình thường ngoại trừ có thể nói chuyện với Green Hat ra thì không có chút tác dụng nào cả. Tuy vậy, hiển nhiên Voldemort không nghĩ như vậy, hắn coi đây chính là vinh quang và kiêu ngạo của bản thân.

Là một nửa Muggle lại có được huyết thống thuần khiết, nói được Xà ngữ có lẽ chính là điểm hơn người của hắn.

Voldemort nhìn cô bé tóc trắng mắt xanh trước mặt, trong giọng nói có chút cuồng nhiệt : " Ngươi có thể tưởng tượng không? Chúng ta chính là người có thể nói được Xà ngữ qua hơn nghìn năm qua. Chúng ta chính là những người duy nhất trong thời đại này có thể nói Xà ngữ, chúng ta vĩnh viễn không cần lo lắng có người nghe lén chúng ta nói chuyện. Bởi vì không ai có thể nghe hiểu được"

Nhìn tên pháp sư đứng bên cạnh tuy nghe được nhưng không thể hiểu được, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng " xà xà" mà chủ nhân và cô gái này phát ra, nhưng không hiểu nghĩa là gì. Abigail không khỏi gật gật đầu. Dùng cái này làm thuật phòng chống nghe lén rất tốt nha !

Cô lại nghĩ tới giáo sư Dumbledore, vị pháp sư tài giỏi nhất đẳng kia, có gắng học tập cũng chỉ có thể nghe hiểu được bảy tám phần Xà ngữ, đáng tiếc là chỉ có thể nghe mà không thể nói. Tuy vậy cô cũng tin tưởng là trên đời cũng chỉ có một người như lão Dumbledore vậy. Như vậy lời Voldemort nói có thể thành sự thật được.

Abigail lại gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, đồng thời ánh mắt không tự chủ được nhìn cái ấm trà nóng hổi kia, cô nghĩ muốn động mà không dám động. Cô nhớ mấy món đồ ăn uống nóng hổi này quá!

Voldemort thấy vẻ mặt vừa ngốc nghếch lại vui vẻ của cô, ngón tay bắn ra, cái ấm trà kia tự động rót một chén trà, sau đó cái chén trà ấm áp kia liền lắc lư bay đến trên tay Abigail, rất vững vàng, một giọt cũng không rớt ra ngoài.

" Cảm ơn ngài, MyLort" , Abigail tỏ vẻ cảm ơn.

Voldemort thản nhiên nở nụ cười nói : "Bộ dáng lúc ngươi ăn uống rất đáng yêu, rất giống thần hộ mệnh của ngươi!"

Abigail buồn bực, tất cả mọi người đều nói cách ăn uống của cô rất tao nhã, sao cái tên này lại nói thành giống cái con vật kia rồi?