Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 44: Cùng sói nói chuyện đêm khuya

"Ý ngài là linh hồn?", Abigail ngừng thở, cẩn thận hỏi.

Ánh mắt Thomas sáng lên: "Ngươi biết cái này? Ngươi làm sao mà biết được?", giọng hắn dịu dàng đến mức kì lạ, dường như ẩn chứa sự nguy hiểm bên trong.

Abigail (giả) ngốc nháy mắt, vẻ mặt đáng yêu: "Trong sách có nói. Trong thư phòng của ông nội tôi có rất nhiều quyển sách rất rất cũ, cũ đến mức sắp long hết trang sách ra ngoài. Trong một quyển sách cũ tôi có thấy một câu, hình như là..... cái gì chia tách linh hồn, chế tạo dụng cụ đựng linh hồn (hồn khí, khí trong khí cụ) gì gì đó. Quyển sách kia rất cũ nát, rất nhiều trang đã bị rách gần hết. Tôi nghĩ nó cũng đã mấy trăm tuổi rồi. Sau đó tôi có đi hỏi ông nội, nhưng lại bị ông dạy dỗ một trận, cái quyển sách kia cũng bị tiêu hủy. Ha ha nhưng trí nhớ của tôi đặc biệt tốt nên vẫn nhớ. Tuy vậy đến giờ tôi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra".

Đây là sự thật, trong Green gia đúng là có một quyển sách "không hay ho" viết câu như vậy, lúc đó khi cô đọc được, liền nhanh chóng đi hỏi ông nội. Kết quả, ông sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng tiêu hủy quyển sách, còn gây sức ép với cô.

Lúc này sắc mặt Thomas mới hòa hoãn lại một chút. Ánh mắt hắn rất đẹp, ánh lên sự tán thưởng:

"Green gia, không hổ danh là gia tộc lớn. Loại chuyện bí mật này cũng biết! Sự thật là, Horcrux (Trường sinh linh giá, hay hồn khí, dụng cụ chưa đựng linh hồn) có thể làm cho con người trường sinh. Vậy, Abigail, ngươi cảm thấy vẫn cần phải "yêu" nữa sao? Hừ, buồn cười. Ngươi còn gì muốn nói?", Thomas phát hiện Abigail ngồi trên ghế nhỏ, nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.

Abigail giở tính trẻ con hỏi: "Ách, ngài G, Horcrux thực sự tốt như vậy? Không có tác hại gì lớn sao? Nếu vậy, nhiều gia tộc lớn từ xưa sao lại không làm Horcrux? Như vậy bọn hắn đều có thể trường sinh rồi!".

Thomas nhìn Abigail chằm chằm: "Bởi vì chế tạo Horcrux sẽ phạm phải một cấm kị rất lớn. Rất nhiều người chưa từng vượt qua được sự cấm kị này. Ngươi tốt nhất là không nên biết!".

"Cấm kị này sẽ tự hại bản thân người đó?".

"Không phải, nó hại chính là người khác!", trong mắt Thomas hiện lên tà khí (biểu hiện của việc làm điều xấu xa, ở đây dùng nghĩa đen)làm cho Abigail cảm thấy không thoải mái. Gϊếŧ người đương nhiên là sẽ làm hại đến người khác rồi.

Abigail trên cơ bản có thể khẳng định rằng cái tên ngồi trước mặt cô chính là Voldemort. Tình huốn hiện tại: Abigail trong tối, Thomas ngoài sáng, điều hắn biết Abigail cũng biết, điều hắn không biết Abigail cũng biết. Cho nên cô đang ở tình thế có lợi.

Abigail quyết định nhiễu loạn suy nghĩ của hắn: "Ách, ngài G, ngài không biết là việc này có chút vấn đề hay sao?".

"Gọi ta là Thomas là được rồi, Abigail, có vấn đề gì ?", Thomas dù bận vẫn ung dung, chẳng hề để ý.

"Ngài G, tôi...", Abigail còn chưa nói xong đã bị chặn họng.

"Gọi ta là Thomas!", giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có chút cứng rắn. Người này dường như thích khống chế tất cả mọi việc.

"Được, ngài Thomas, ách.... Thomas...", Abigail nhìn thấy sắc mặt tên kia không tốt, nhanh chóng sửa lời, "Tôi không biết Horcrux là cái gì, có cái gì tốt. Tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi. Nếu nhà của tôi có ghi lại những chuyện có liên quan đến Horcrux, như vậy thì những gia tộc xa xưa khác chắc chắn cũng có thể có ghi chép. Nếu Horcrux có thể giúp cho người ta trường sinh, lại không có gây hại gì cho bản thân, vậy thì tại sao trong suốt mấy trăm năm qua không có người nào đi làm thử?".

Thomas nhíu mày.

"Tôi không tin nếu có chuyện tốt như vậy, mấy trăm năm qua lại không có ai thử làm. Dù sao đây cũng là trường sinh bất tử. Rất hấp dẫn người khác! Ngài G, tôi là một người xuất thân từ một gia tộc cổ xưa, nên cũng hiểu về những người trong những gia tộc này", Abigail vừa nhìn phản ứng của Thomas, vừa tiếp tục nói:

"Thế giới phù thủy không chỉ có gia tộc "bạch" phù thủy, trên thực tế còn có rất nhiều gia đình phù thủy hắc ám, thậm chí có những gia tộc toàn bộ thành viên đều là phù thủy hắc ám! Bọn họ không có nhiều cố kỵ như vậy. Nếu trong nhà bọn họ cũng có ghi chép về Horcrux, vậy tại sao trong suốt mấy trăm năm qua không có ai dám thử? Tôi không nghĩ rằng đứng trước một sức hấp dẫn lớn như vậy, bọn họ sẽ vì những phẩm chất cao quý, cao quý đến nỗi vì một chút cấm kỵ mà từ bỏ. Hơn nữa trong một gia tộc có nhiều người như vậy, mà không có một người nào dám làm thử? Dù nói gì thì tôi cũng không tin. Ngài G, ngài nói có đúng không?".

Sắc mặt Thomas đã trầm hẳn xuống, vẻ mặt rất trầm tư:

"G... ách, Thomas", Abigail lại nói tiếp: "Lại nói lại vấn đề lúc nãy, nếu như thực sự có một người có biện pháp có thể trường sinh bất tử, vậy tại sao không có ai nghe nói tới? Một người đã có thể trường sinh, cho dù không có danh tiếng vang xa thì cũng rất khó ẩn náu lâu đến vậy. Nhưng mà, chúng ta cũng chưa từng nghe nói có người như vậy, vậy thì tại sao?".

"Nói tiếp!", Thomas mặt lạnh băng nói.

"Tôi nghĩ, là bởi vì hắn đã chết rồi. Tuy rằng hắn có thể chế tạo Horcrux, nhưng vẫn bị chết! Chính ngài đã từng nói, cho dù bị người khác gϊếŧ cũng sẽ không chết, vậy thì hắn vì sao mà chết? Tôi cho rằng bởi Horcrux có tác dụng phụ quá lớn, lớn đến mức có thể tự tổn thương bản thân người thực hiện".

Abigail kiếp trước chính là nghiên cứu sinh môn khoa học tự nhiên, về sau lại hoạt động trong phòng thí nghiệm, đối với việc nghiên cứu và suy luận có tính logic đã được các giáo sư công nhận. Kiếp này lại đi đến cái thế giới phù thủy, nhưng vẫn giữ thói quen này, nói chuyện rất có lý lẽ. Nếu không cô đã không thể qua mặt được Dumbledore- cái người đã tu luyện đến cấp hồ ly như vậy.

Về Horcrux, cô tất nhiên là đã suy nghĩ đến từ lâu, càng nghĩ càng cảm thấy việc này có sơ hở.

Làm thế nào để biết được sự nguy hại của Horcrux? chỉ dựa vào lão Dumbledore ngồi một chỗ chơi trò tình cảm, cái gì "yêu" với "không yêu" hiển nhiên là không dùng được. Thậm chí còn làm cho học sinh của mình bỏ mạng, cũng không quan tâm đến việc linh hồn của kẻ thù có đầy đủ hay không. Mà cô cần phải có căn cứ chính xác để xác minh việc này. Việc chế tạo Horcrux tuyệt đối là một việc tổn hại đến lợi ích của người khác.

Nhưng mà cô lại không thể làm thí nghiệm được, chẳng lẽ cô phải đem chính bản thân mình đi phân chia hồn phách ra? Cô cũng không phải là người tài giỏi đến mức kế tục sự nghiệp gì đó ở thế giới phù thủy này, khả năng của cô cũng không có lớn đến vậy. Cho nên chỉ có thể từ lý luận mà xem xét, tìm hiểu những khía cạnh khác nhau, từ thực tế tiến hành lý luận.

"Tác hại của Horcrux? Chưa từng có người nào nói với ta việc này. Việc này, có chứng cứ không?", giọng nói của Thomas rõ ràng là không tin tưởng.

Abigail lắc đầu: "Làm sao có chứng cứ được? Tôi chỉ mới hỏi một chút, ông nội đã cằn nhằn nửa ngày, hơn nữa chính ông ấy cũng không biết những điều kia. Lại không có người nào thử dùng phương pháp này... trừ phi- ", Abigail bắt đầu thử.

"Trừ phi cái gì?", Thomas hỏi.

Người này đã cắn câu rồi, Abigail dường như có vẻ suy nghĩ, chậm rãi nói: "Tốt nhất là có một người chế tạo Horcrux, sau đó lại thu hồi nó. Như vậy hắn có thể cảm nhận được cảm giác của linh hồn khi phân chia và linh hồn khi hội tụ đầy đủ khác nhau như thế nào".

Thomas nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, nhìn chằm chằm Abigail hồi lâu. Cô vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, một bộ dáng ngoan ngoãn đơn thuần.

Pháp lực của cô rất tốt, lại có thể ở dưới mắt hắn mà chạy trốn, hơn nữa vừa rồi hắn cũng âm thầm dò xét tư tưởng của cô (chính là dùng chiết tâm bí thuật) nhưng không thu hoạch được gì cả. Giống như ném một cục đá vào trong nước vậy, ngay cả gợn sóng cũng không có liền chìm xuống. Xem ra đúng là pháp lực không tồi!

Lúc trước hắn cũng đã cẩn thận điều tra gia tộc Green, nhất là cô bé này. Tra đi tra lại cũng không thấy có gì kỳ lạ. Lời nói, việc làm và cách suy nghĩ của cô tuy rằng không giống như những bạn bè cùng chang lứa. Nhưng ngoại trừ sáu năm trước khi gặp nạn ở ngoài thì cuộc sống của cô lại vô cùng bình thường. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ việc đến nhà ngoại nghỉ phép thì chưa từng bước chân ra khỏi cửa nhà.

Đêm nay hắn đến tìm cô là vì nói một chuyện khác, nhưng mà không biết vì sao lại nói đến vấn đề này rồi? Hơn nữa hắn lại còn nói ra bí mật lớn nhất của mình. Cũng may là cô không biết hắn là ai, nên cũng không có uy hϊếp gì lớn. Nhưng hắn lại có chút nghi ngờ, cô bé này thực sự không có gì sao?.

"Những điều này đều là ngươi nghĩ ra sao? Trong thời gian ở nhà?".

"Đúng vậy, có đôi khi, càng bị hạn chế về hoạt động lại càng có thể tưởng tượng được nhiều hơn. Suy nghĩ lúc đó cũng sẽ giống như pháo hoa vậy, càng bị đè nén trong một không gian nhỏ thì lại càng có thể phát huy sức nổ của mình."

"Lời này rất có lý, rất nhiều pháp sư vĩ đại cũng đều đóng cửa tu luyện mà thành!", Thomas khen ngợi.

"Ách... những câu này không phải của tôi, mà là của một người Muggle", Abigail lại một lần nữa thấy sắc mặt của Thomas chuyển từ mùa xuân ấm áp sang mùa đông rét lạnh. Người này nhất định đang rất bực mình.

"Ngươi cho rằng sau khi phân tách linh hồn rồi thu hồi lại thì có tác dụng?", Thomas quay lại đề tài lúc nãy, trong giọng nói lại mang theo một chút nghi ngờ.

"Đúng vậy, chỉ có tự trải nghiệm mới có kết quả chính xác nhất. Nếu không dù đã chết cũng sẽ không biết vì sao phải chết, rất oan uổng. Nếu như làm vậy không có kết quả thì vẫn có thể làm lại những Horcrux khác mà. Dù sao những thuật pháp vĩ đại cũng cần phải trải qua nhiều lần thí nghiệm mới hoàn thành. Thực tế là cách kiểm tra lý luận tốt nhât!".

Thomas mặt vốn vẫn nhăn lại, nghe đến câu "có thể làm lại những Horcrux khác" thì cau mày lại, dường như nghĩ thông suốt được cái gì. Khi nghe được câu cuối cùng còn gật đầu:

"Thực tế là cách kiểm tra lý luận tốt nhất. Nói rất đúng, ta hiểu được điều này", đột nhiên ngừng lại, "Những lời này cũng là do Muggle nói?".

"Ách, đúng vậy, là một người Muggle vĩ đại, ha ha...", Abigail cười gượng mấy tiếng.

Thomas có chút chán nản, lạnh lùng trừng mắt nhìn Abigail. Một lát sau, đột nhiên đứng dậy nói: "Lại đây!".

Abigail buồn bực, chậm rãi đứng lên, đi qua, khi đi đến bên người Thomas, cô đột nhiên phát hiện người này có vóc dáng rất cao. Cô đã mười bốn tuổi mà chỉ cao đến ngực của hắn, trên người hắn còn thoang thoảng có mùi máu tươi.

"Ngài, ngài có chuyện gì?", Abigail khϊếp sợ nói.

Đột nhiên, một luồng năng lượng trên người Thomas phát ra, tầng tầng lớp lớp, mạnh mẽ, từng đợt lại từng đợt toát ra ngoài. Năng lượng đó lập tức tràn ngập căn phòng. Dù hắn không động vào bất cứ thứ gì trong phòng, nhưng Abigail lại bị ép đến mức không thở nổi, dường như sắp bị ép đến mức ngã xuống. Sau đó đột nhiên lực lượng đó lại biến mất.

Sau khi Thomas thu hồi pháp lực, Abigail lập tức há miệng thở dốc. Năng lực quá mạnh mẽ. Không dùng đũa phép, không dùng chú ngữ, hoàn toàn chỉ dùng suy nghĩ mà thôi.

Không hiểu kẻ điên này vừa làm cái gì nữa. Abigail vỗ vỗ ngực, nhìn hắn như muốn hỏi.

"Pháp lực của ngươi không tồi, nhưng có khuyết điểm, không tập trung. Lực lượng rất phân tán, không tập trung được lực công kích", Thomas nói, giọng lại trầm thấp.

Abigail không đồng ý, cô cảm thấy pháp lực của mình đủ mạnh mẽ, tất cả đều bởi vì cô muốn bảo vệ tính mạng.

"Tôi, tôi học ở Hogwarts, cảm thấy đấy là nơi học tập rất có hệ thống!".

Thomas không để ý đến cô, nói tiếp: "Hogwarts đúng là dạy rất chính quy, nhưng lại thiếu sức sáng tạo và cảm hứng. Nếu ngươi muốn học cách dùng pháp lực chân chính, nên nghĩ biện pháp khác!".

Abigail hiểu được ý của hắn, nhưng vẫn giả ngu: "Ngươi nói là - chuyển trường sao? Đi đâu?".

Thomas trầm tư một chút, nói: "Ngươi có từng nghe qua một pháp sư tên "Lort Voldemort" chưa?".

Đương nhiên có, chính thằng nhãi đó là ác mộng hàng đêm của cô. Abigail hiểu hắn đã nói đến trọng điểm, vì thế lắc đầu, xong lại gật đầu: "Hình như có nghe tới, nhưng không biết rõ lắm. Hắn, hắn làm sao?".

"Pháp lực của Voldemort rất mạnh, ta hy vọng ngươi có thể học pháp lực của hắn", giọng nói của Thomas trầm thấp lại hữu lực, "Trên người ngươi có truyền thừa huyết thống thuần khiết cao quý, ta không hy vọng ngươi lãng phí nó!",

Abigail nhất thời choáng váng, cứng họng: "Khoan, khoan đã, Voldemort? học tập hắn? Ngài đang nói đùa sao? Tôi chưa từng quen biết hắn! còn nữa, tôi, tôi làm gì có cái gì truyền thừa huyết thống cao quý gì? tất cả những đứa trẻ trong gia đình thuần huyết đều rất có tiền đồ".

"Không, ngươi không hiểu. Ngươi có một loại huyết thống rất cao quý, so với những pháp sư thuần huyết khác còn cao quý hơn, đây là sự kế thừa vô cùng hiếm!", Thomas ám chỉ nói, mỗi câu đều có ý nghĩa sâu xa.

Abigail trong đầu hỗn loạn, chỉ cảm thấy tóc tai đều dựng đứng cả lên. Trời đất ơi, Merlin, đừng có đùa chứ. Đây chính là công việc Tử Thần Thực Tử cực kỳ nguy hiểm. Nếu không chết trong tay chính quyền, thì chính là vĩnh viễn định cư trong Azkaban, hay bị giám ngục hút hết linh hồn. Hệ số nguy hiểm của nghề này còn cao hơn thành viên của hội Phượng Hoàng. Tỉ lệ tử vong của bọn họ rất cao nha!!!!

Nàng có thể nhận ra lời mời chào đầy ẩn ý của Dumbledore, nhưng nào có ngờ lại nhận được lời mời của Voldemort!

Không cần! cứu mạng!

Abigail hít sâu một hơi, quyết định sử dụng kế "hoãn binh", cô cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe tự nhiên nhất:

"G ách, Thomas, tôi rất vinh hạnh! Tuy tôi không biết vì sao ngài lại coi trọng tôi đến vậy, nhưng tôi có thể đi hỏi ý kiến của người nhà không? Sau đó tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục!", sáng sớm ngày mai, cô sẽ ra đi, đến lúc đó thì sẽ không gặp lại hắn nữa.

"Hơn nữa, bây giờ đã rất muộn rồi, ngài cũng cần phải nghỉ ngơi. A, hình như ngài bị thương, nhanh nhanh xử lý đi", Abigail phát hiện mùi máu từ người Thomas, áo choàng của hắn hình như có vết máu, khi ăn cơm chiều còn chưa thấy có.

"Không cần lo lắng", Thomas phủi phủi áo choàng, giọng nói nhẹ nhàng, "Đây không phải là máu của ta. Là của người khác!".

Abigail lại bị dọa. Tôi nói này đại ca, chỉ mới có một lát mà ngài đã đi ra ngoài gây chuyện?

Thực sự là so với tên gϊếŧ người hàng loạt còn nhanh hơn!