Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 18: Cảm ơn ngươi thay ta ra mặt

Thư viện của Hogwarts nằm ở trên tầng bốn, là một căn phòng rất lớn, bên trong vừa cao vừa rộng rãi, khắp nơi là những giá sách cao đến tận trần nhà.

Nơi này lưu trữ vô cũng phong phú các loại sách, mọi người có thể tìm thấy rất nhiều kiến thức. Trong tương lai, nơi này là một trong những nơi Hermione rất thích lui tới. Nghe nói Tom Riddle ở nơi này tìm được tư liệu để chế tạo Trường sinh linh giá (Miêu: sẽ được giải thích kỹ hơn ở những chương sau khi Abigail gặp Voldemort)

Lúc này Snape đang ngồi ở một góc khuất trong thư viện, nơi không ai để ý, chăm chú xem sách, "Phanh" một tiếng, Abigail đem túi sách nặng nề quăng lên trên bàn mà Snape đang ngồi.

Lập tức, Abigail hung hăng ngồi xuống bên cạnh Snape , Snape liền co rúm lại một chút.

"Cậu không có lời nào muốn nói với mình sao?" Abigail mặt không chút thay đổi, thấp giọng hỏi.

"...Không, không có..." Snape cũng không biết bản thân chột dạ cái gì.

Chiều hôm nay, Snape lôi Abigail chạy một mạch đến đại sảnh tầng một, cuối cùng Abigail đuối sức, chân không thể nhấc lên nổi, thở dốc một cách khó khăn, Snape lập tức buông cô ra, chạy trối chết.

Abigail chậm rãi sáp lại gần Snape : "Mình cho rằng chúng ta cần phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về chuyện xảy ra lúc chiều"

Snape nghiêng đầu, mặt đỏ ửng

"Việc đó là cậu làm phải không?" Abigail bắt đầu thẩm vấn.

"Không phải!" Snape cương quyết phủ định.

Snape đang nói dối. "Bạn Snape yêu quý, mời bạn trả lời thành thật. Mình rất tin tưởng nhân phẩm của cậu!" vẻ mặt của Abigail rất giống bà ngoại cáo già (Miêu :ko hiểu cái kiểu so sánh này)

Snape đành cắn răng nói: "Đúng vậy. là mình làm. Làm sao không?" trông hắn vừa ngạo mạn lại vừa... hoảng sợ.

"Vì sao? bởi vì tưởng các cô ấy bắt nạt mình sao?" trong mắt Abigail đầy ý cười, "Thật ra, các cô ấy không có bắt nạt mình, thực tế là mình đang trêu đùa bọn họ. Cậu hiểu không ?"

"Biết rồi, đều là mình xem vào việc của bạn, được chưa?" Snape cao giọng hét lên, vừa oan ức vừa tức giận nhìn Abigail .

Nhưng không ngờ tới là cô gái trước mặt lại cười đến sáng lạn, Snape vô cùng ngạc nhiên.

" Bạn, bạn không trách mình sao? Mình ... mình ... động chân động tay với con gái"

"Không có, đây chỉ là phản ứng bình thường khi bạn bè gặp rắc rối, hơn nữa những cô gái đó ngoại trừ việc phải tắm rửa thay quần áo thì cũng không có thương tổn gì lớn cả", thật ra Abigail rất là vui vẻ, cô rất ghét những người không quen biết cứ chạy đến vặn hỏi này nọ.

"Cái này cho cậu", Abigail đem một cái gói nhỏ nhét vào trong tay hắn, sau đó ghé sát lại nói nhỏ với hắn: "Cám ơn cậu đã thay mình ra mặt, mình biết cậu làm vậy là có ý tốt!"

Sau đó Abigail liền dời đi.

Nhìn thấy Abigail đi xa dần, hai lỗ tai Snape đều đỏ bừng. Hắn nhéo nhéo cái gói trong tay, đây là lần đầu tiên người ngoài tặng quà cho hắn, mà không phải là Lily, là một người bạn học mới quen có ba ngày...

===================Ta là phân cách tuyến si tình=================

Abigail khoanh chân trên giường, đang đọc quyển "Nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật". Lúc này Melisa và Sylvia vào phòng, họ thấy Abigail liền lại gần, đem Abigail từ trong chăn kéo ra, nhìn ánh mắt chờ mong của Sylvia, Melisa mở miệng hỏi :

"Nghe nói hôm nay có mấy nữ sinh nhà Hufflepuff tìm bạn ???"

"Không cần nói như vậy, lúc ấy mấy bạn cũng ở đó mà", Abigail biết rằng bọn họ bắt đầu thẩm vấn cô rồi.

"Nghe nói bọn họ bị mấy cái bình nước đổ lên người ?"

"Mình nhớ lúc ý hai bạn hét còn lớn hơn so với bọn họ nữa"

"Đó là bạn làm sao ?"

"Không, không, không...Đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, mình cũng bị bất ngờ", Abigail nói những lời này mà mặt không đỏ, còn ra vẻ nghiêm túc nói, "Mình nghĩ giáo sư Sprout cần sửa sang lại một chút mấy cái giá đó, bình lọ để ở khắp nơi như vậy, thực sự là rất nguy hiểm..."

Hai cô gái trước mặt đều tỏ ra không tin.

"Bạn quen Anthony Brandon sao ?", Sylvia có chút chần chừ hỏi cô.

Lại nữa rồi, đây là lần thứ hai trong ngày Abigail bị hỏi tới người kia : "Các bạn muốn hỏi điều gì ? Nói nhanh đi"

Melisa lập tức hỏi : "Abigail, Abigail , bạn có biết Brandon thích bạn không ?"

"Biết, đây chính là tin nóng nhất hôm nay mà", Abigail rất bất đắc dĩ, những nữ sinh trong trường rất có tính buôn chuyện, cô muốn không biết cũng khó.

"Vậy sao không thấy bạn có phản ứng gì ?" Melisa cuống quýt.

Abigail thở dài một hơi, quyết định đem vấn đề giải quyết một lần cho xong, ngồi thẳng dậy, dùng giọng điệu của một triết gia nói : "Trong vấn đề tình yêu, chỉ có hai bên tình nguyện mới đem lại hạnh phúc cho cả hai, mà khi chỉ là sự thầm mến, phải chuyển thành công khai theo đuổi thì người kia mới có cơ hội từ chối."

Nhìn Melisa bị dọa cho sửng sốt, Abigail nói tiếp : "Mình bây giờ có thể có phản ứng gì? chẳng lẽ không biết xấu hổ chạy tới chỗ nam sinh kia nói : cảm ơn đã thích ta sao ? hay là chạy đến trước mặt hắn kêu hắn : tránh xa ta một chút ? ", Abigail chớp chớp mắt : "Cho mình xin, người ta còn chưa có nói gì cả !"

"Hơn nữa...", Abigail ôm lấy hai bả vai của hai người trước mặt, dùng giọng điệu của trưởng bối nói : "Những em gái ngoan, tuổi chúng ta còn nhỏ, vấn đề yêu đương phức tạp này vẫn là bàn sau thôi, đời người còn dài mà !"

Ba nữ sinh cùng nhau nhìn về phương xa nào đó- cảm thán, đời người....

.......

Ban đêm, khi Abigail trên giường chuẩn bị ngủ rồi, Melisa đột nhiên từ trong chăn nhảy dựng lên: "Không đúng, Abigail, mình hình như còn sinh trước bạn mấy tháng, sao bạn dám gọi mình là em gái???"

Abigail lập tức giả chết--

Vào buổi tối, phòng ngủ của nam sinh Slytherin năm ba rất là sôi nổi.

Orlando Parkinson đang ở trong phòng lớn tiếng lên án huynh trưởng nhà Hufflepuff "làm ra hành vi vượt quá giới hạn", cho rằng đây là hành vi không công bằng, thật là rất bỉ ổi.

Những nam sinh khác cũng hùa nhau cười đùa

"...Hơn nữa Brandon là một người nhát gan, đến bây giờ còn không dám đến gần học sinh Slytherin, chỉ dám cho những nữ sinh khác đến chuyển lời, hắn cũng không dám nói chuyện với Green, ha ha ha, không giống ta...."

Orlando đang rất đắc ý, chưa nói xong lập tức bị một nam sinh khác chen ngang: "Đúng vậy, đúng vậy, không giống ngươi, vừa mới lại gần, còn chưa nói câu nào đã bị Lucy đánh gục, còn bị lôi về giống như con chó con vậy, ha ha ha ha...."

Những nam sinh xung quanh lập tức cười to, đặc biệt là Lestrange còn cười đến nỗi cả hàm răng đều khoe hết ra ngoài. Orlando thẹn quá hóa giận, lấy một cái gối đuổi đánh mấy người bạn cùng phòng.

Là một trường học có đặc biệt có danh tiếng ở nước Anh, hầu như tất cả phù thủy và pháp sư đều tốt nghiệp từ Hogwarts. Bất kể sau này ngươi có làm công việc gì, trên cơ bản đều sẽ lấy những học sinh trong trường làm vợ, nếu không muốn sau này phải kết hôn với Muggle.

Trên thực tế, dù là nhà Gryffindor vốn luôn lớn tiếng cổ động cho Muggle đi nữa thì những người sau khi tốt nghiệp cũng vẫn sẽ kết hôn với phù thủy hoặc pháp sư. Chỉ khác ở chỗ bọn họ không ngại bố mẹ vợ là Muggle mà thôi. Chỉ có một ít phù thủy là cùng với Muggle thực sự kết hôn.

Sự thật chứng minh, những người kết hôn với Muggle đều không có kết cục tốt, khi vợ chồng thuộc về hai thế giới khác nhau cùng chung sống sẽ dễ dẫn tới gia đình tan vỡ, cho dù lúc trước hai người có yêu nhau đến đâu.

Giống như tình cảnh thảm thương của Snape , mẹ của hắn chính là một nữ phù thủy gả cho một Muggle, kết quả tạo thành bi kịch, không chỉ có gia đình họ, mà thậm chí còn mang lại cho đứa nhỏ những tổn thương lớn, ảnh hưởng đến cả đời đứa nhỏ.

Vì vậy theo bản năng trời sinh của con trai, bình thường sau khi tiến vào Hogwarts được 4-5 năm (khoảng 15-16 tuổi), họ tự ý thức được rằng những bạn học trong trường hiện giờ tương lai sẽ trở thành vợ của họ. Như vậy những cuộc tranh đoạt nữ sinh thường diễn ra từ năm thứ 4 ở trường, bởi vậy ở năm cấp ba những nam sinh đã bắt đầu loáng thoáng có chút tranh chấp nhỏ.

(tg: bạn có thể xem thử tập thứ 4 quyển Harry Potter trong phần nói về vũ hội)

Chính là biểu hiện ở trong lớp học, thể hiện phong độ ở những trận Quidditch, khoe khoang gia thế gia tộc mình, đều là những biểu hiện vốn có của phái nam, đơn giản là muốn được càng nhiều nữ sinh xinh đẹp chú ý mà thôi, vì tiền đồ của chính mình và tiền đồ của ...vợ tương lai @@

(tg : bạn có thể xem tập thứ năm phần Jame Potter và tập thứ 6 phần của Ron)

Ở trường học vốn những nữ sinh xinh đẹp đã ít, mà nữ sinh xinh đẹp lại là phù thủy huyết thống thuần huyết lại càng hiếm, trong tình trạng sói nhiều thịt ít nên những nam sinh muốn có cơ hội đều phải dựa vào tranh đoạt.

Snape ngồi ở trên giường bên trong có chút hâm mộ nhìn những người bạn cùng phòng đùa giỡn, dường như hắn vĩnh viễn không thể làm như vậy, bởi vì hắn u ám, không hợp với số đông. Tuy rằng thành tích học tập của hắn rất tốt, thậm chí so với những học sinh năm bảy còn biết nhiều hơn, nhưng hắn vẫn luôn bị mọi người cười nhạo và khinh bỉ.

Nhưng hôm nay không giống với mọi ngày, hôm nay hắn rất vui mừng, so với được giáo sư khen ngợi trên lớp còn vui hơn.

Vốn dĩ hắn tưởng Abigail lúc ở thư viện sẽ mắng hắn xen vào chuyện của người khác, bởi vì Lily luôn nói với hắn như vậy. Snape nhớ tới những lần trước kia giúp Lily tránh khỏi những rắc rối nhưng đều không thành.

"Sao cậu lại động thủ với con gái như vậy ? Thật là mất mặt"

"Cậu dám đánh lén ? Đây là hành vi đáng xấu hổ !"

.....

Lily luôn chỉ trích hắn, hắn cũng luôn làm hỏng việc, chọc Lily giận.

Nhưng Snape không hiểu, có người tấn công mình, mình chống cự lại có gì không đúng ? Nữ sinh đi ăn hϊếp người khác thì không phải là ức hϊếp sao ?

Nếu bốn người Potter bọn họ luôn muốn đối phó một mình hắn, nếu hắn không thể nói lại được, chẳng lẽ cứ chịu để cho bọn họ ức hϊếp mãi sao ?

Hôm nay sau khi động thủ ở phòng học thảo dược, hắn liền lập tức chạy trốn, bởi vì hắn không thể chịu được sự chỉ trích, thậm chí hắn không dám nhìn vẻ mặt lúc đó của Abigail .... Nhất là người bạn mới quen thân thiết này của hắn, hắn sợ sẽ lại một lần nữa bị người ta chán ghét, lại một lần nữa phá hỏng chuyện.

Nhưng mà, không có chỉ trích, không có khinh bỉ, mà ngược lại, có một món quà !

Snape cúi đầu, vuốt nhẹ đồ vật trong tay, đây là quà mà Abigail gặp hắn, hắn dùng thần chú phóng to "Engorgio" để mở.

Đây là một chiếc hộp được bọc bằng một tấm vải nhung màu xanh, phía trên có thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp. Từ lúc nhận được đến giờ, hắn vẫn tiếc không muốn mở cái nơ này ra, kết quả hắn ngồi trong thư viện rất lâu mà vẫn không được chữ nào vào đầu.

Vì thế lần đầu tiên hắn phá lệ, buổi tối hôm nay không học mà cầm cái hộp kia trốn vào một góc không người, mở ra.

Bên trong hôp chia thành nhiều ngăn, mỗi ngăn đều chứa đầy điểm tâm và kẹo, dưới đáy hộp trải một tấm vải sợi đay màu trắng ngà làm nổi bật những chiếc bánh kẹo đủ màu phía trên, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.

Phía bên trên có một mảnh giấy dầu màu trắng, trên mặt dùng những chiếc bánh hoa quả tạo thành một chữ xiêu vẹo "Thanks"

Snape áp mặt vào tấm vải nhung trên mặt hộp, cảm thấy ấm áp không nói lên lời.

Đây là lần đầu tiên hắn quen biết một nữ sinh thuần khiết như vậy, cẩn thận như vậy, đáng yêu như vậy, có một cảm giác vô cùng dịu dàng. Hắn trước kia chưa từng được hưởng cảm giác tốt đẹp nhưng vậy, ở bên cạnh mẹ, hắn chỉ cảm nhận được cảm giác thống khổ và chua xót.

Lúc nhỏ, ở thế giới Muggle, không có đứa trẻ nào cùng chơi với Severus Snape, hắn cũng ghét bọn chúng, bọn họ luôn cười nhạo và bắt nạt hắn. Sau hắn biết được mình là một phù thủy, lại càng thêm lẻ loi, rất ít tiếp xúc với những đứa trẻ Muggle khác. Hắn rất cô độc.

Snape vẫn rất ước ao có một người bạn, cùng hắn nói chuyện, cùng hắn chơi đùa, có thể ở bên hắn, an ủi hắn. Vốn hắn tưởng người đó là Lily, đáng tiếc cô ấy lại bị phân đến Gryffindor, mà hắn lại tới Slytherin .

Tuy rằng bọn họ vẫn là bạn tốt nhưng vẫn có khoảng cách.

Đây là lần đầu tiên lòng tốt của hắn có người hiểu được, hơn nữa lại vui lòng nhận, tuy rằng hắn quen Abigail mới có 2 ngày. Nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt cô nhìn hắn không phải là thương hại, không phải đồng tình, tự cho là đúng, không phải sự lôi kéo giống mấy người Malfoy.... Chính là thiện ý và tình bạn đơn thuần, cô có thể hiểu được hành động đó của hắn là có ý tốt.

Snape đem hộp kẹo và tấm vải cẩn thận đặt bên cạnh gối, lúc nằm xuống hắn lấy một cái kẹo hình con lợn bỏ vào miệng, mùi thơm của vị bưởi tràn ngập trong miệng, rất ngọt, hắn cảm thấy ngọt tận trong tim.

Buổi tối hôm nay chắc hắn có thể có một giấc mơ đẹp -- Snape nặng nề ngủ, khóe miệng vẫn nở nụ cười thỏa mãn.