Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 17: Những học sinh xinh đẹp

Bữa cơm trưa ngày hôm qua đúng là vô cùng kinh khủng, Abigail mỗi lần nhớ tới đều sợ hãi.

Lúc ấy, sau khi Abigail đưa ra một lý do giải thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, giáo sư McGonagall vô cùng vui mừng, bà cho rằng cuối cùng sau sự ngăn cách bao nhiêu năm của Slytherin và Gryffindor cũng có dấu hiệu tốt lên. Vừa vui mừng vừa yêu cầu những học sinh đó cùng nhau đến nhà ăn, dù sao thì bà cũng chưa ăn cơm.

Vì thế ba nam sinh, bốn nữ sinh nhà Slytherin là: Orlando Parkinson , Rabastan Lestrange, Snape, Sylvia, Melisa, Lucy Steele và Abigail. Bên nhà Gryffindor là bốn nam sinh một nữ sinh: bốn người nhóm Potter và Lily, trật tự xếp thành hai hàng, giáo sư McGonagall vô cùng hưng phấn, nhiệt tình dẫn đầu đoàn người đến nhà ăn. Nhìn qua rất giống tử tù bị áp giải lên pháp trướng, ủ rũ nối đuôi nhau chậm chạp đi đến. Đến nhà ăn, đoàn người chia làm hai, nam một bên, nữ một bên, ngồi xuống một cái bàn dài đối diện nhau ăn cơm.

Cảnh tượng thế kỷ này làm chấn động toàn bộ học sinh, các giáo sư và chủ nhiệm của các nhà.

Không ít học sinh vì quá kinh ngạc mà làm đổ cả cốc nước trái cây, hoặc đem thức ăn đưa lên mũi, nhưng bởi vì giáo sư Dumbledore không có ở đây nên mọi người không hỏi nguyên nhân. Bọn họ rất là ngạc nhiên, biết được việc này xảy ra sau khi những người kia học môn độc dược, thi đều hướng phía giáo sư Horace nâng chén.

Vui vẻ nhất là Orlando Parkinson vì hắn được ngồi đối diện Abigail , vì thế mỗi lần cầm dao, nĩa đâm xuống, hắn liền liếc mắt đưa tình nhìn Abigail , ăn một miếng thịt bò cũng đưa quăng một cái mị nhãn, uống một ngụm nước bí đỏ lại hướng Abigail liếc mắt nhìn. Abigail ngồi đó cảm thấy sắp ói ra đến nơi, chỉ có thể dùng đầu nĩa mài thật mạnh vào mặt đĩa phát tiết một chút, ăn uống rất khổ sở.

Một bữa ăn diễn ra, ai cũng không nói tiếng nào, không khí im ắng dị thường.

Nhưng giáo sư Flitwich nhìn thấy lại cho rằng "hai học viện vừa mới giảng hòa, bọn trẻ chắc là rất ngượng ngùng", hắn ra sức tán dương trình độ dạy học của giáo sư Horace, cho rằng ông ấy chẳng những "dạy học sinh kĩ năng chế độc dược, còn dạy bọn nhỏ ở chung với nhau như thế nào", ông ấy chính là giáo sư gương mẫu của trường.

Cuối cùng thậm chí còn muốn cho tất cả mọi người hát một bài hát nhẹ nhàng , kỷ niệm sự kiện động trời này.

Ôi trời - tối hôm đó, Abigail nằm ở trên giường an ủi cái dạ dày bị thương của mình.

Cũng may hôm nay có tiết học thảo dược học cùng nhà Hufflepuff , nếu lại cùng học với nhà Gryffindor nói không chừng sẽ xảy ra án mạng đó.

Môn thảo dược học trong một nhà kính, căn nhà kính này đặt tại sân trường Hogwarts, được tạo thành bởi những tấm kính thật lớn, chia thành các khu vực khác nhau trồng những loại cây có tập tính sinh trưởng khác nhau. Đương nhiên là còn có mấy gian phòng học.

Tuy Abigail thích học môn thảo dược nhưng lại không thích độc dược . Không phải bởi chính những độc dược đó mà là do nơi hình thành và nguyên liệu chế thành nó, có thể là ở trên trời, ở dưới đất, trong nước, chui từ trong tảng đá, bùn khoáng mà ra, loại nào cũng có. Chủng loại của chúng thì: mật con Tutan, kim châm của con Biliweige, nước mủ của củ mỡ, lòng trắng trứng rồng, óc ếch, thật sự là toàn những thứ ghê tởm.

Vừa nghĩ đến những thứ kinh khủng đó chế thành những loại thuốc uống vào người, dù là nhìn thấy hay là uống nó, Abigail đều buồn nôn.

So sánh với độc dược, Abigail càng thích môn thảo dược hơn. Tuy rằng ba năm học đầu môn thảo dược yêu cầu học sinh tiếp xúc với những thảo dược sống, nhưng lực sát thương của chúng cũng có hạn. Cho dù cho cô đến chăm sóc cây Bodo là loại cây ăn thịt khổng lồ, Abigail cũng tin tưởng rằng cô có thể đánh cho nó sửa thành ăn chay.

Giáo sư Sprout có hình dáng rất giống bà hàng xóm của bà nội, rất nhân từ, bà ấy cho học sinh đứng bên cạnh một chiếc bàn lớn, hai người một chậu cây cỏ huyết Châu Mỹ, yêu cầu học sinh chiết từ rễ của nó ra một lọ chất lỏng màu đỏ mà không làm cho cây bị chết. Giáo sư Sprout vừa thuyết minh vừa làm mẫu một lần, nói một số việc cần chú ý, sau đó yêu cầu học sinh thực hiện theo.

Abigail vẫn cùng nhóm với Snape như trước bởi vì trước kia học sinh Slytherin học môn này vốn chỉ có bốn nữ năm nam.

Những năm trước đều là: Sylvia và Melisa một nhóm, Lucy Steele yêu cầu cùng Orlando Parkinson một nhóm, Rabastan Lestrange và một nam sinh một tổ, Snape một mình một tổ, còn một tổ là một nam một nữ kết hợp.

Nói cách khác thì số người là lẻ, vì thế khi Abigail đến thì đương nhiên cùng Snape hợp thành một tổ.

Vốn là mọi người cảm thấy Snape có chút u ám, rất khó ở chung, nên không ai muốn cùng nhóm với hắn. Nhưng mà hiện tại Orlando Parkinson lại rất hối hận tại sao lúc trước bản thân hắn không một mình một tổ???

Hiện tại hắn lại bị Lucy đeo bám chặt lấy, mỗi lần đi học cô ta đều chiếm lấy vị trí bên cạnh hắn. Buổi sáng nay tiết học thảo dược đầu tiên, hắn lấy hết dũng khí đi đến chỗ Abigail, lúc ấy Snape còn chưa tới, kết quả sắp đến nơi thì lại bị Lucy dùng phép "Petrification" (toàn thân hóa đá) đánh gục, sau đó cô dùng một tay túm lấy cổ áo hắn lôi trở về, làm cho hắn trước mặt Abigail - người mà hắn thích, lại giống như một con chó nhỏ bị người ta xách cổ về. Orlando khóc thầm, trời đất ơi, Merlin ơi, Sao hắn lại khổ thế này? hắn không muốn sống nữa.

Orlando nhìn Lucy bên cạnh, ánh mắt cô ta hung dữ, mạnh mẽ phá hủy bồn hoa đáng thương trước mặt, trong lòng không khỏi ai oán. Tại sao một nam sinh đáng yêu như hắn lại phải ở chung một chõ với một cô gái khủng bố như vậy chứ?

Hay đây chính là "Hồng nhan bạc mệnh" trong truyền thuyết??? -@@!@@!

(tg: ngươi còn cách hai chữ "hồng nhan" cả ngàn dặm)

Orlando đang đắm chìm trong bi phẫn nên không phát hiện ra, lúc này, ở phía nhà Hufflepuff đối diện, bất luận là nam sinh hay nữ sinh đều nhìn trộm Abigail và Snape , còn chụm đầu lại một chỗ cười trộm, nói thầm gì đó.

Abigail phát hiện nhà Hufflepuff cũng giống như nhà Gryffindor hôm qua hướng chỗ cô cười, vì thế vỗ vỗ bả vai Snape, an ủi hắn: "Đừng buồn, bọn họ không hiểu cậu, mới chê cười như vậy, cậu không nên để chuyện trong lòng..."

Snape thật đáng thương, Gryffindor ghét hắn còn chưa tính, dù sao hai nhà vốn dĩ cũng đã ghét nhau từ xưa, hiện tại ngay cả nhà Hufflepuff cũng cười nhạo hắn. Abigail nhìn hắn đồng tình, làm người thất bại đến như vậy, hắn cũng coi như là có chút thành tựu đi.

Snape không hề ngẩng đầu, tiếp tục cầm dao cứa vào một cái bọc nhỏ màu đỏ trên thân cây, nói: "Bọn họ không phải cười mình, người bọn họ cười là bạn đó..."

Abigail càng thêm đồng tình với hắn, hắn thật đáng thương, bản thân không chịu thừa nhận sự thật, cũng bắt đầu lừa gạt chính mình. Cô là một cô gái chín chắn, chững chạc, hào phóng, lại có duyên, có cái gì để chê cười chứ? Vì thế bắt chước thái độ người lớn an ủi hắn: "Cậu nhất định phải kiên cường nha, nếu nghĩ như vậy có thể giúp cậu dễ chịu thì cứ làm vậy đi..." chỉ còn thiếu nước sờ sờ đầu hắn giống đứa trẻ.

Cô gái ngốc - Snape không thể nhịn được nữa, đem con dao đập một cái lên bàn thật mạnh, vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười nhìn Abigail vẻ mặt đồng tình đang muốn an ủi hắn: "Bọn họ thật sự là đang cười bạn, chẳng những bọn họ nhìn bạn, mà giáo sư Sprout cũng đang nhìn bạn kìa..."

Abigail quay đầu nhìn, là sự thật nha, ngay cả giáo sư Sprout cũng không có nhìn đi chỗ nào khác.

"Vì sao bọn họ đều nhìn mình, động tác xử lý của mình làm sai sao???" Abigail cảm thấy rất kỳ quái, rõ rằng cô làm các động tác xử lý rất đúng. Hay là giáo sư Sprout cùng ông bà nội cô có quen biết? chưa nghe nói đến việc này nha.

"Tại sao lại như vậy?" Abigail không hiểu, cả người cũng không được tự nhiên.

Snape nhìn cô cả khuôn mặt phụng phịu, cái miệng chu lên, cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhìn một lát rồi nói: "Không cần để ý đến bọn họ, nhìn thì cho họ nhìn đi, nữ sinh chỉ sợ không có ai nhìn, chứ như vậy cũng không có gì xấu cả..."

Abigail gật đầu đồng ý.

Kỳ thật Snape cũng biết nguyên nhân mọi người nhìn cô như vậy. Chính là vì cái tên huynh trưởng ngốc nghếch nhà Hufflepuff kia.

Ngày đó, trên lễ phân viện, người xưa nay đều được mọi người yêu quý - huynh trưởng Hufflepuff Anthony Brandon khi nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp 13 tuổi kia liền hồn vía bị bay mất, cả một đêm phạm rất nhiều sai lầm.

Đầu tiên là khi dẫn tân học sinh quay về ký túc xá, hắn liền dẫn mọi người một mạch đi đến tầng hầm nhà Slytherin, cũng may được mọi người ngăn lại kịp thời.

Kế tiếp là khi bức họa hỏi mật khẩu, hắn liền đề nghị bà giữ cửa đổi mái tóc vàng thành tóc bạc, hơn nữa nếu có thể đổi màu ánh mắt thành màu xanh thì tốt hơn nữa, kết quả chọc giận bà giữ cửa, cự tuyệt không mở cửa cho bọn họ vào.

Tranh cãi hồi lâu mới có thể quay trở về phòng ngủ, vị huynh trưởng đáng kính này liền ôm cái gối, ngồi ở trên giường vẻ mặt mơ màng đọc thơ tình: "A, em là hoa hồng, em là bông hoa của tôi" mãi cho đến khi: "Nhấc khăn voan của em..." đã là hai giờ sáng. Cuối cùng bạn cùng phòng cũng là người bạn tốt nhất của hắn không thể nhịn được nữa một quyền đánh hắn bất tỉnh.

Thế giới liền im lặng lại rồi....

Ngày đầu tiên khi khai giảng, Brandon đem một bên mắt bầm tím vì bị đánh đi gặp giáo sư Sprout, tha thiết yêu cầu bà ấy cho hắn phụ trách hướng dẫn đám học sinh năm ba, phụ giúp công việc cho giáo sư . Hơn nữa vô cùng nghiêm túc trình bày đầy đủ 26 lý do chính đáng, kết quả bị giáo sư Sprout nghiêm túc cự tuyệt.

Hắn bị cự tuyệt thì đau lòng muốn chết, buổi tối ôm chăn đi ngủ sớm. Ngay tại lúc bạn cùng phòng của hắn nghĩ rằng sẽ có một buổi tối yên tĩnh để ngủ thì Brandon lại nằm trong chăn nói mơ: "Em đã trộm lòng của ta đi rồi....", "chế độ phân viện độc ác, bọn họ nhẫn tâm chia rẽ đôi ta..." .... Làm cho những người ban cùng phòng của hắn lại một đêm ngủ không yên, không kiềm chế được lại cho hắn một quyền ngất xỉu.

Thế giới lại im lặng rồi....

Kết quả, sáng ngày thứ hai, huynh trưởng đáng kính của nhà Hufflepuff xuất hiện với hai con mắt đều tím bầm...@@

Hành động mê gái này của huynh trưởng đều nhanh chóng lan truyền trong nhà Hufflepuff. Đầu tiên là từ nam sinh trong phòng ngủ đó truyền ra, những học sinh trong Hufflepuff lại có tính buôn chuyện rất cao, trong phòng sinh hoạt chung nhiệt tình thảo luận, nhưng cũng không đem chuyện này nói cho những người của nhà khác, muốn bảo vệ mặt mũi của huynh trưởng nhà mình.

Mà Snape sở dĩ biết được, là do sáng hôm nay hắn thay giáo sư Horace đến chỗ giáo sư Sprout lấy nguyên liệu điều chế độc dược, gặp một nhóm nữ sinh ở phòng bên cạnh nói chuyện. Mặc dù hắn biết nguyên nhân nhưng hắn không muốn nói cho Abigail biết!

Nhưng mà hắn cũng tin rằng, chẳng qua bao lâu nữa tin tức này sẽ truyền ra ngoài, bởi vì tính buôn chuyện của học sinh Hufflepuff đã luyện đến trình độ vô cùng lợi hại.

*** *** *** ***

Nhà Hufflepuff dùng con kỳ nhông là con vật biểu tượng, hiển nhiên đối với những thực vật trồng trên đất rất có năng khiếu. Mặc dù nhóm của Abigail có thành tích tốt nhất tiết học nhưng tính tổng thể tất cả thì nhà Hufflepuff vẫn là nhà có thành tích lớn hơn.

Sau khi tan học, Abigail đang muốn rời lớp, liền bị mấy nữ sinh Hufflepuff chặn lại. Mấy nữ sinh kia là những người đã cười Abigail lúc trước. Trong số bọn họ có một nữ sinh có vóc dáng tương đối cao lớn hơn những người khác tiến lên nói: "Green , xin chào, bạn thấy Anthony Brandon là người thế nào?"

"Xin hỏi, Anthony Brandon là ai?" những việc không đầu không đuôi là phiến phức nhất (Abigail nghĩ)

" Chính là huynh trưởng nhà chúng ta, học khóa trên" các nữ sinh hô to.

"Huynh trưởng khóa trên nhà Hufflepuff còn cần phải trưng cầu ý kiến của học sinh Slytherin ?" Chuyên nghiệp nha, bội phục.

"....." Các nữ sinh cứng họng lại rồi, "Không phải như vậy, ta chỉ là hỏi cảm nghĩ của bạn về hắn mà thôi"

"Ta không quen hắn, cảm nghĩ ? Không có!"

"Sao bạn lại không quen hắn chứ? Trong lễ phân viện hắn luôn luôn nhìn bạn chằm chằm!!" bọn họ bắt đầu quýnh lên, không biết giải thích như thế nào.

"A- là hắn!" Abigail đột nhiên nhớ ra, "Cảm nghĩ - răng rất đẹp, nhưng mắt lại kém một chút, ánh mắt mê man không linh hoạt". Cô nhớ rõ nam sinh đó khi cười lên lộ ra hàm răng trắng bóng rất ấn tượng.

"......" , Nhóm nữ sinh kia nói không nên lời.

Abigail thấy bọn họ không nói gì, liền bổ sung thêm một câu : "Ta khuyên hắn nên nhìn những nơi xa, ăn nhiều rau xanh, làm một chút vật lý trị liệu, như vậy ánh mắt sẽ tốt hơn !"

Nhóm nữ sinh hoàn toàn cứng họng rồi, vì sao vấn đền tình cảm lại biến thành vấn đề sức khỏe rồi ?

Lúc này, Snape đang muốn ra khỏi lớp lại thấy Abigail bị một nhóm nữ sinh ngăn cản, chớp mắt mấy cái, hít một hơi thật sâu, nín thở -

"Rầm" một tiếng, cái giá đựng đầy bình thủy tinh trên cao đổ xuống, mấy nữ sinh đều hét lên, mấy cái lọ đựng thực vật thủy sinh văng lên người bọn họ, bọn họ lập tức tiếng thét chói tai, chạy trốn khắp nơi.

Abigail còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy tay bị nắm chặt, Snape kéo cô chạy mất.

Ánh nắng xuyên qua những tấm kính trên nóc nhà chiếu lên người bọn họ, Snape kéo Abigail chạy dọc theo hành lang đầy nắng, không biết vì sao trong lòng lại vui sướиɠ lạ lùng.( sao đến khúc này thấy tội cho Dơi con của ta quá, vì con rể của ta chỉ có thể là Voldy .... Thành thật xin lỗi con, con trai NUÔI tha thứ cho mẹ nhé Sevy)