Sáng hôm sau Chương Bắc Đình ra ngoài đi mua thức ăn, từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Chương Bình.
Sau đó bất kể anh và Tống Yến Khanh có đi đâu, thì ở phía sau cũng có người đi theo cách họ một khoảng.
Cuối cùng đợi đến khi mua nguyên liệu bột đá, không chỉ có Chương Bình vui vẻ vì lập tức biết bột đá được làm từ gì, thì Chương Bắc Đình cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Loại cảm giác vừa ra khỏi cửa đã bị người khác theo dõi, mà còn phải làm bộ như không biết này, thật sự là quá khó chịu.
Anh và Tống Yến Khanh mang theo toàn bộ số tiền bán bột đá mấy ngày nay, mỗi người lại mang theo một cái giỏ lớn.
Ra khỏi ngõ nhỏ, còn cố ý nói chuyện phiếm với Hà Hải trước quán của Hà gia.
Chương Bình thấy Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh ở trước quán Hà gia nói chuyện phiếm, thì gấp gáp đến mức lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Bắt đầu từ buổi sáng một ngày trước, ông ta không làm gì cả, từ sáng đến tối chỉ canh giữ ở gần nhà Chương Bắc Đình, chỉ sợ không chú ý một chút, thì Chương Bắc Đình đã mua xong nguyên liệu làm bột đá.
Trong hai ngày này, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh ngoại trừ đi mua thức ăn và bày sạp ra thì không có ra khỏi cửa.
Thời khắc ông ta chờ cuối cùng cũng đến, nhưng kết quả hai người này lại đứng yên trò chuyện.
Chương Bình ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ ở phía xa, ngồi đến mức chân đã tê rần, thì Chương Bắc Đình mới ngừng nói chuyện với Hà Hải, đi ra đường cái bên ngoài.
Ông ta gõ gõ vào đôi chân cứng nhắc của mình, khập khiễng, giả vờ đi theo phía sau.
Nhìn hai người đi vào tiệm tạp hóa, ông ta liền tìm một gốc cây liễu gần bờ sông ngồi xuống, ánh mắt vẫn rất chú ý đến hướng tiệm tạp hoá.
Chỉ một lúc sau, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đã đi ra, cái giỏ lúc đi vào thì trống không nhưng lúc đi ra thì chứa đầy đồ.
Chương Bình vẫn tiếp tục ngồi dưới gốc liễu không chút nhúc nhích, ông ta đã canh giữ hai ngày rồi, không vội.
Nhưng khác với dự đoán của ông ta, sau khi Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh đi ra từ tiệm tạp hoá, thì họ cũng không rời đi, mà xoay người đi đến tiệm thuốc cách đó không xa, hơn nữa trước khi đi vào tiệm thuốc, còn cẩn thận nhìn bốn phía.
Ở trong thân tâm của Chương Bình liền vang lên những hồi trống.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của ông ta chẳng rời khỏi được tiệm thuốc đó.
Lúc này họ đã đi vào lâu hơn lần trước, khi đi ra một lần nữa, tốc độ đi bộ của hai người đã nhanh hơn rất nhiều, cũng không đi những con đường có nhiều người nữa, mà đi dọc theo đê sông.
Chương Bình trốn dưới tán cây liễu ở trên đê, nếu không đi, thì sẽ bị Chương Bắc Đình phát hiện ra ngay.
Ông ta nhìn thấy một chiếc thuyền mui màu đen đậu ở bên cạnh, liền cúi đầu khom lưng, chui vào trong đó.
Ông ta cảm thấy mình thật sự rất may mắn, cũng may lúc này chủ nhân của chiếc thuyền này không có ở đây.
Xuyên qua khe hở của rèm thuyền, ông ta nhìn thấy Chương Bắc Đình đang nói gì đó với Tống Yến Khanh, càng ngày càng đi đến gần hơn.
Sợ bị hai người họ phát hiện, ngay cả thở ông ta cũng không dám thở mạnh.
Rất nhanh sau đó, hai người liền đi lướt qua con thuyền, lời nói cũng truyền vào tai ông ta một cách rõ ràng.
Chương Bắc Đình: "Đi nhanh lên, về nhà còn xay nhuyễn nguyên liệu nữa, ngày mai làm bột đá còn phải dùng đến nó.”
Tống Yến Khanh: "Ngày mai phải cho ít bột mì đi một chút, hôm nay nấu ra hơi cứng.”
Chương Bình chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, gắt gao che miệng mình lại mới không phát ra âm thanh gì, đợi đến khi tiếng bước chân của hai người kia xa dần, chân ông ta mới mềm nhũn rồi tê rần, trực tiếp ngã xuống thuyền, mồ hôi ở sau lưng đã ướt một mảng lớn.
Sau khi nội tâm hưng phấn dần bình tĩnh lại, ông ta lập tức bò ra khỏi thuyền mui đen, đi thẳng đến tiệm thuốc.
"Chưởng quỹ, vừa rồi đôi phu phu trẻ tuổi kia, bọn họ mua những gì?" Chương Bình gấp gáp hỏi.
Chưởng quỹ tóc bạc ngừng mài thuốc trong tay, lịch sự nói: "Trong tiệm chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ khách mua gì với người ngoài.”
“Ta... ta cho ngươi tiền." Chương Bình móc từ trong túi ra một đồng xu: "Mua tin tức của ngươi.”
Chưởng quỹ lắc đầu.
"Có phải ngươi cảm thấy chưa đủ không?" Chương Bình nói xong lại muốn móc thêm một đồng xu ra, ông ta cũng đã nghe lén được cách làm bột đá, cũng không thể ở lại chỗ này mãi được.
"Khách hàng mua cái gì thì không thể tiết lộ được." Chưởng quỹ chậm rãi nói, "Nhưng nếu ngươi muốn mua đồ giống với hắn ta, ta mở tiệm thuốc, cũng không thể..."
Ông ta còn chưa dứt lời, Chương Bình đã lập tức nói: "Mua mua mua, ta muốn mua giống hắn ta, chưởng quỹ ngươi mau lấy cho ta đi.”
“Được, tổng cộng ba trăm hai mươi văn, ngươi trả tiền trước, ta sẽ bốc thuốc cho ngươi.”