Cậu đi theo, cũng không đi vào bên trong, chỉ đứng dựa vào cửa, hỏi: "Thịt kho còn tốt chứ?”
“Hoàn hảo hoàn hảo." Chương Bắc Đình múc một ít lên kiểm tra, cũng may là tai anh thính nghe thấy tiếng xèo xèo trong nồi liền chạy vào, nếu như chờ ngửi được mùi khét mới chạy vào, thì không còn cách nào cứu được nồi thịt kho hết.
Anh cho thêm chút nước sôi vào trong nồi, cho hành tây đã chiên xong từ trước vào, sau đó lại cho thêm hai quả trứng luộc vào, đậy nắp nồi lại rồi tiếp tục hầm.
Lúc này hai người cũng không có rời đi, mà ở trong bếp trông coi.
Chương Bắc Đình lại dùng nồi nhỏ nấu thêm mấy món ăn.
Sau khi hầm được khoảng mười lăm phút, anh dùng bát lớn múc hai chén cơm trắng ra, sau đó quay lại tắt lửa ở trong bếp.
Mở nắp nồi ra, mùi thịt kho theo hơi nóng lan ra khắp phòng bếp, mùi thơm thoang thoảng ban đầu đã trở nên đậm đà hơn.
Chương Bắc Đình trực tiếp múc một muỗng lớn rưới lên cơm, sau đó đặt lên phía trên một quả trứng gà cắt nửa, thêm một chút rau xanh đã được chần qua.
Đã làm xong một bát cơm thịt kho.
Anh cầm lấy một bát đưa cho Tống Yến Khanh: "Đệ ăn thử xem có thích hay không.”
Tống Yến Khanh thấy thìa đặt ở trong bát, nhớ tới ngày đó khi ăn cá dưa chua, Chương Bắc Đình cầm thìa múc nước canh trộn cơm cho mọi người, liền thử trộn lên.
Chương Bắc Đình gật đầu: "Cứ như vậy trộn đều lên rồi ăn.”
Thịt ba chỉ thái hạt lựu đã hầm cho đến khi mềm, phần thịt mỡ có màu nâu đỏ trong suốt, phần thịt nạc có màu sắc đậm hơn một chút, nước sốt sền sệt đậm đà được rưới lên phía trên, có chút ướŧ áŧ, trông rất mê người
Tống Yến Khanh trộn đều lên sau đó múc một muỗng cơm cho vào miệng, cậu chỉ cảm thấy trong miệng đầy hương thơm.
Thịt kho mềm mại, nó mềm đến mức chỉ cần cắn nhẹ một cái thôi cũng có thể tan ra, cơm thấm đẫm nước sốt, càng ăn càng ngon.
Sau khi nuốt hết tất cả thức ăn xuống, mùi thơm của hành đỏ chiên vẫn còn đọng lại trong miệng.
Món rau nấu cùng với nước sôi thôi cũng cực kỳ giòn và mềm, giữ lại được mùi thơm nguyên bản của rau xanh, ăn vài miếng cơm lại ăn thêm một miếng rau xanh, thanh ngọt lại giải ngấy.
Sau khi ăn xong một bát cơm thịt kho, bụng đã no rồi, nhưng trong miệng còn chưa đã thèm.
Chương Bắc Đình thấy cậu thích như thế, liền nói: "Mấy ngày nữa chúng ta làm lại món này thêm lần nữa, mua thêm nấm hương khô rồi bỏ vào, như thế sẽ ngon hơn.”
Tống Yến Khanh gật đầu, lại hỏi tiếp: "Ăn no mà huynh nói với ông chủ Tiền, là cái này sao?"
"Cơm thịt kho tuy ngon, nhưng không thích hợp với trời nóng, ăn nhiều thì dễ ngán." Chương Bắc Đình nói: "Ta định làm chút mì lạnh để bán."
“Mì lạnh sao?” Tống Yến Khanh biết trong thành cũng có quán ăn khác bán mì lạnh, nhưng làm ăn cũng không nổi trội cho lắm, dù sao mì lạnh không giống như mì nước, cho dù có làm nước mì hay là rưới dầu lên đi chăng nữa thì hương vị cũng bị giới hạn
Chương Bắc Đình cười nói: "Ngày mốt dọn quán chúng ta đi mua gia vị, trở về ta sẽ làm cho đệ nếm thử, xem xem có đủ tiêu chuẩn hay không.”
Trước khi xuyên không đến đây, ban đầu quán cơm nhà anh đã dựa vào dầu ớt xào mà nổi tiếng, món dầu ớt xào với hàng chục gia vị thôi, cũng có thể ăn hết hai bát cơm.
Huống chi là mì lạnh.