Món này bán tốt như vậy, có người đỏ mắt ghen tị muốn chia một miếng bánh, cũng chẳng hiếm lạ gì, Chương Bắc Đình cũng sớm đoán được từ trước.
Nhưng với món bột đá này, nói có khó hay không, nói có đơn giản hay không, nếu không biết cách làm thì tuyệt đối không thể làm được, anh và Tống Yến Khanh rất cẩn thận, chưa bao giờ tiết lộ cách làm bột đá với người ngoài bao giờ cả.
Điểm ấy chính là điều độc nhất vô nhị, Chương Bắc Đình rất tự tin, chỉ cần anh đồng ý, thì vẫn có thể tiếp tục duy trì.
“Ta đi nấu cơm." Chương Bắc Đình nói.
Từ khi Chương Bắc Đình làm cá luộc một lần, thì phòng bếp không còn là địa bàn của một mình Tống Yến Khanh nữa.
Anh nói đi nấu cơm, thì Tống Yến Khanh ngầm hiểu mình sẽ đảm nhận công việc rửa bát.
Thịt ba chỉ đã mua vào buổi sáng, buổi trưa lại có thêm một chút cà tím, còn thừa hơn phân nửa.
Buổi sáng Chương Bắc Đình cố ý bảo Hà Hải tìm cho anh một chút hành tây đỏ, chỉ vì buổi tối muốn làm cơm thịt kho cùng với ít hành tây đỏ này.
Hành tây đỏ thái thành vòng tròn rồi cho vào chảo dầu, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của dầu nóng, hơi nước bốc lên, không lâu sau đó những vòng hành đã trở thành màu nâu vàng, toả ra mùi thơm đậm đà của hành.
Hành tây chín giòn xong, Chương Bắc Đình liền bắt đầu hầm thịt.
Thịt ba chỉ thái hạt lựu cho vào trong nồi, đợi sôi một chút vớt một ít mỡ ra, như vậy khi ăn sẽ không bị ngấy.
Trong nhà không có gia vị, anh cũng chỉ cho vào một ít gừng và rượu, rượu là từ của hồi môn lần trước, bây giờ vừa hay lại dùng để nấu ăn.
Sau khi thịt hầm xong, Chương Bắc Đình tạm thời để yên ở đó, còn mình thì liền đi ra hậu viện nhìn hành một chút.
Mấy ngày nay nắng gắt, nên buổi sáng bọn họ đã cố tình che nắng cho những cây hành mới trồng, lúc này trời sắp tối rồi, anh liền lấy nó ra để cho cây có không khí để thở.
Hành được đào từ dưới đất lên, bọn họ lại chăm sóc một cách cẩn thận, trải qua một ngày một đêm rồi nó vẫn còn xanh tươi, rất khả quan.
Cây bột đá bên cạnh thì không may mắn như vậy, trải qua mấy ngày khô hạn liên tục lại phải phơi nắng như vậy, nó cũng ỉu xìu đi một chút.
Chương Bắc Đình còn phải dựa vào chúng kiếm tiền, đương nhiên sẽ không mặc kệ chuyện này rồi, anh liền đi lấy nước trong giếng, để tưới thêm nước cho chúng.
***
“Cháu trai Bắc Đình có ở đây không?”
Tống Yến Khanh đang rửa chén ở bên giếng, nghe được ở cửa lớn có người hỏi, liền lau tay rồi đi ra nhìn xem.
Sau khi thấy rõ diện mạo của người tới, sắc mặt của cậu lập tức trầm xuống.
"Là như thế này." Người đàn ông ở bên cạnh Lý Quế Hương nói: "Thê tử của ta có chút ngu xuẩn, lại đi tới sạp hàng của các cháu nói mấy lời hồ đồ như vậy, ta dẫn nàng ấy đến đây để đền tội với các cháu."
Ông ta vừa nói xong liền đưa hai quả khổ qua trong tay ra: "Đây là do nhà ta trồng ở hầu viện, các cháu cầm đi.”
Tống Yến Khanh chẳng những không đưa tay ra nhận, mà còn kéo cửa lớn lại, chỉ để lại một khe hở rộng vừa đủ một người, cậu đứng ở khe hở kia, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Các người cầm về đi, ta với huynh ấy đều không ăn khổ qua.”
"Phụ thân của Bắc Đình rất thích ăn khổ qua, làm sao thằng bé có thể không ăn được chứ" Chương Bình duỗi dài cổ, cố gắng nhìn vào bên trong để đánh giá: "Ta cũng coi như là bá bá trong tộc của Bắc Đình, cháu cứ ngăn cản không cho ta vào như vậy, nếu như làm ảnh hưởng đến tình cảm của những người trong dòng tộc, thì cháu gánh vác nổi trách nhiệm sao?"
Nếu đây là người khác, thì Tống Yến Khanh có thể bị lời nói của ông ta dọa sợ, nhưng người này và Lý Quế Hương chính là hai vợ chồng, lúc trước Lý Quế Hương còn ở trước mặt Chương Bắc Đình mắng phụ thân mẫu thân của Chương gia, cậu không tin người đàn ông này là người tốt được.