Không ít người đã kịp phản ứng lại, anh không phải thật sự khát mà là đang dùng hành động của mình để phản bác lời nói có độc của Lý Quế Hương.
Cũng là đang ngăn chặn những lời đồn có thể sẽ xuất hiện.
Thật ra mọi người cũng không thèm để ý đến lời nói của Lý Quế Hương, nhưng nhìn thấy anh làm như vậy, cũng yên tâm hơn nhiều.
Có người tán thưởng nhìn Chương Bắc Đình một cái, cũng không nói toạc ra, chỉ tiếc nuối nói: "Vốn dĩ mỗi ngày cũng không đủ bán rồi, mà chủ quán còn muốn ăn một ít."
“Đúng vậy, hôm nay lại thêm một người không được ăn rồi.”
Tuy rằng lời nói và hành động của Chương Bắc Đình không làm ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh, nhưng lúc Lý Quế Hương gây náo loạn đã làm trì hoãn thời gian, dẫn đến việc bọn họ dọn dẹp sạp hàng chậm hơn hai hôm trước một chút.
Chương Bắc Đình cùng Tống Yến Khanh thu dọn bát cùng các loại bình, thấy bên bàn còn có người ngồi, liền nói: "Hôm nay đã dọn quán rồi.”
“Bột đá nhà ngươi ăn thì ngon, chỉ là không thể no được." Người nọ nói xong liền xoay người.
“Ông chủ Tiền? Ngươi còn chưa đi sao." Chương Bắc Đình nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nữa ta định làm món ăn no, đến lúc đó ngươi tới nếm thử?”
Tiền Lương Tài gật đầu: "Ta nhất định sẽ đến.”
Nói xong hắn ta cũng không có dấu hiệu muốn đứng dậy.
Chương Bắc Đình cũng không tiện đuổi người, liền dứt khoát ngồi sang bên kia bàn.
Lúc này Tiền Lương Tài mới chậm rãi nói: "Hôm nay người phụ nữ kia, trông có vẻ sẽ không chịu bỏ cuộc đâu.”
“Nước đến đất ngăn." Chương Bắc Đình không để ý đến chuyện này lắm mà buông tay: "Cũng không thể vì vậy mà không làm ăn nữa.”
Tiền Lương Tài nhìn anh một cách tán thưởng, đứng dậy nói: "Ta nên trở về rồi.”
Đi được hai bước, hắn ta còn nói: "Bột đá nhà ngươi mặc dù ăn không no, nhưng hơn cả việc ăn no chính là sự độc nhất vô nhị, ta sẽ luôn ăn món này.”
Hắn ta và Chương Bắc Đình không có giao tình gì cả, để lại hai câu nhắc nhở cũng chỉ vì món bột đá mà thôi.
Về phần Chương Bắc Đình có thể nghe hiểu hay không, cũng không phải chuyện của hắn ta.
Chương Bắc Đình nghiêm túc cúi đầu: "Đa tạ đã nhắc nhở.”
Tiền Lương mới phất tay áo: "Không có việc gì, ngày mai cho ta thêm vài viên bánh trôi là được rồi.”
“Có phải câu nói của ông chủ Tiền có thâm ý gì phải không?" Tống Yến Khanh suy nghĩ một lúc rồi nhưng vẫn không hiểu.
Khi nghe những câu nói của ông chủ Tiền cậu chỉ nghĩ đó là lời khen bình thường của những vị khách được ăn đồ ăn ngon mà thôi.
Nhưng Chương Bắc Đình hành lễ cảm ơn như vậy rồi, thì chắc cũng không đơn giản như thế.
Chương Bắc Đình giải thích: "Hắn ta nói sẽ đến chỗ chúng ta ăn, nhưng có một điều kiện tiên quyết.”
“Ăn ngon với lại độc nhất vô nhị?" Tống Yến Khanh nhớ lại lời Tiền Lương Tài nói, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhưng không thể hiểu được.
"Nếu muốn giữ khách lại, ngoại trừ ăn ngon ra, thì độc nhất vô nhị cũng rất quan trọng," Chương Bắc Đình nói: "Hắn là đang nhắc nhở chúng ta đừng bất cẩn để người ta trộm mất công thức làm bột đá."
Bột đá của bọn họ bán tốt như vậy, người muốn biết công thức làm món này chắc chắn không chỉ có một mình Lý Quế Hương, chỉ là Lý Quế Hương tương đối ngốc, trước mặt nhiều người như vậy mà thể hiện hết ra ngoài.
Tống Yến Khanh nghe thấy có người có ý hăm he đến công thức làm bột đá, lập tức nóng nảy.
"Không cần lo lắng." Chương Bắc Đình nói: "Đệ nghĩ xem, trong tình huống biết được bột đá làm từ những nguyên liệu gì, nếu không nhìn ta làm một lần, đệ tự mình phỏng đoán, thì phải mất bao lâu mới đoán ra cơ chứ."
Tống Yến Khanh nghĩ vậy liền cảm thấy yên tâm, cũng xem như cậu làm đồ ăn rất tốt đi, nhưng nếu như lấy được hạt bột đá, suy nghĩ đầu tiên của cậu là dùng các cách như đun sôi hoặc nấu nướng gì đó, chứ không hề nghĩ đến việc dùng nước vôi.